Nhưng đúng lúc này cảnh sát lại đi vào, việc đầu tiên làm chính là cởi còng cho Ôn Tử Du: “Cô có thể đi rồi”, sau đó chỉ vào Triệu Nhã Vân cùng Lưu Diệu Ly: “Hai người ở lại!”
Còng tay được đeo lên tay Lưu Diệu Ly khiến tất cả đều
ngẩn người: “Đồng chí, anh nhầm rồi phải không, cô ta mới là người trộm thẻ, chúng tôi, chúng tôi là người có công báo án mài”
“Đã có người tới chứng minh thẻ của Ôn Tử Du không phải là ăn trộm, Lưu Diệu Ly bị nghi ngờ tội bôi nhọ nhân phẩm người khác, tình tiết nghiêm trọng, tạm giữ xử lý”.
€ó người tới làm chứng cho cô? Có thể chứng minh Ôn Tử Du không phải ăn trộm thẻ, không lẽ là tên đàn ông đó?
Ôn Tử Du theo bản năng lao ra ngoài, ném sau đầu những lời biện bạch của Triệu Nhã Vân và Lưu Diệu Ly sau cánh cửa.
Giữa dòng người đông đúc trong cục cảnh sát, cô liếc cái liền thấy một bóng người cao lớn đã đi tới gần cổng, anh ta mặc âu phục, lưng rộng vững chãi, rất giống với bóng dáng cô từng thấy trong màn đêm.
"Anh đứng lại, đứng lại đó!"
Ôn Tử Du muốn đuổi theo nhưng lại bị dòng người ngăn trở.
Cuối cùng chỉ đành lấy điện thoại gọi cho anh ta.
Lúc cô quay số thì thấy người đàn ông kia cũng nhận được cuộc gọi đến, quả nhiên là anh ta!
"Ôn Tử Du, cô rốt cuộc ngu ngốc đến mức độ nào vậy, mua quần áo thôi cũng có thể bị bắt vào đồn cảnh sát! Ngay cả loại lâu la kia cũng có thể bät nạt cô đến dạng này à?”, giọng nói của người đàn ông truyền tới, không ngờ lại mang. đến cho cô cảm giác an tâm.
"Anh đích thân tới đồn giúp tôi chứng minh trong sạch?", cô nằm chặt điện thoại, từng chút nhích gần tới hướng anh ta mà tim đập thình thịch.
"Không thì sao? Cô tưởng Lục gia sẽ tới giúp mình à? Đừng giỡn nữa, sao họ còn có thể nguyện ý giúp cô? Trên thế gian này ngoại trừ tôi, căn bản không có ai hết lần này đến lần khác giúp cô đâu!”
Nghe thấy lời châm chọc của người đàn ông, trong lòng Ôn Tử Du không kìm nén nổi cảm động, cô đã đi tới bên cạnh anh ta: “Cảm ơn anh hôm nay đã tới giúp tôi, nếu anh không đến, tối nay tôi không trở lại Lục gia, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi...”
“Hôm nay ngược lại rất ngoan, nếu tối nay cô cũng ngoan như vậy tôi liền mãn nguyện rồi”, người đàn ông nói xong liền cúp điện thoại.
Nhìn người đàn ông trước mặt cũng tắt máy, cô càng thêm khẳng định người trước mắt chính là tên đàn ông đó!
Thấy người đàn ông chuẩn bị rời đi, Ôn Tử Du vội vã chạy lên trước, nằm lấy cổ tay áo của anh ta, đi vòng lên trước nhưng tại khoảnh khắc nhìn thấy rõ gương mặt của anh cô liền khựng người lại.
“Lục Cẩn Húc, sao lại là anh?”
Lục Cẩn Húc thấy Ôn Tử Du thì nhíu mày: “Sao cô lại ở đây?
“Anh biết rõ còn hỏi? Rõ ràng chính anh là người cứu tôi ra ngoài, anh còn giả vờ cái gì! Mỗi ngày đóng hai vai không mệt sao? Chơi đùa tôi trong tay thú vị lắm sao?”
Lửa giận của Ôn Tử Du thoáng chốc bùng nổ, Lục Cẩn Húc muốn tra tấn cô hà tất phải đêm đêm tới quấy rối cô, cho dù anh ngoài sáng làm khó dễ cô khắp nơi, cô còn có thể: phản kháng thế nào!
Nhìn cô hãi hùng từng bước sinh sống ở Lục gia rất thú vị sao? Vui lắm sao?
Trong khoảng thời gian này, ban ngày cô cẩn thận từng ly, đêm đến thì kinh hãi lo sợ, anh rất hưởng thụ đúng không!
Hóa ra anh đã tỉnh lại từ lâu, nói không chừng đem cô ra khỏi tù để chăm sóc anh chính là một trò lừa bịp mà anh thiết kế, để dẫn vặt cô thật tốt, khiến cô bị giày vò đến khi suy sụp tỉnh thần, tới khi điên loạn!
“Thần kinh!"
Lục Cẩn Húc vùng khỏi tay cô, nhấc chân đi thẳng tới chỗ chiếc xe đang đỗ ngoài cổng, Ôn Tử Du ngăn anh lại, một phát giật lấy điện thoại từ trong tay anh: “Anh đừng cố giảo biện nữa, vừa rồi tôi còn gọi điện cho anh, tôi có chứng cứ”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!