Vài ngày sau.
Ôn Tử Du nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, nói trong nói ngoài dường như đang dò hỏi cô muốn xử lý Lưu Diệu Ly như thế nào.
Nếu như cô không khởi kiện, vậy Lưu Diệu Ly liền có thể được trả tự do.
“Nếu đã có người muốn cho cô ta một bài học, tôi cũng sẽ không làm trái ý người đó”.
Ôn Tử Du đổ hết tất cả trách nhiệm lên người Lục Cẩn Húc, khá có loại cảm giác dùng giao mổ trâu giết gà.
Người của đồn cảnh sát bên kia lập tức phản ứng lại, sau đó lại gọi điện cho Ôn gia, thông báo cho họ biết rằng Lưu Diệu Ly đang bị đệ đơn kiện.
“Đứa con gái ngỗ nghịch này!”, Ôn Khởi Mặc quay lại liền biết được chuyện này, đương nhiên là bị Triệu Nhã Vân thêm mắm dặm muối bóp méo qua.
Theo mô tả của bà ta, ngày hôm đó đổi thành bà ta và Lưu Diệu Ly đang mua sắm tốt đẹp thì bị Ôn Tử Du phát hiện, không chỉ muốn cướp những thứ họ đã mua, thậm chí còn muốn động tay động chân đánh người.
Sau đó ỷ vào thế lực sau lưng một mực giam giữ Lưu Diệu Ly trong đồn cảnh sát.
“Hôm đó em thấy sắc mặt của con sói mắt trắng đó rất hồng hào, chẳng lẽ cô ta đã bám lên ông cụ Lục rồi?”
“Ông cụ Lục giữ mình trong sạch sẽ nhìn trúng nó sao? Đúng là thứ không biết xấu hổ, ô nhục gia môn!”
Ôn Khởi Mặc phẫn nộ tới cực điểm, Lưu Diệu Ly không được thả ra ngoài khiến ông ta mất sạch mặt mũi, đặc biệt là trước mặt Triệu gia vẫn luôn nương nhờ vào ông ta, khiến ông †a càng thêm căm phẫn.
“Nhưng mà, bây giờ Tử Du đều cậy vào thế lực của Lục gia, chäc chẳn sẽ không chịu thả Lưu Diệu Ly ra ngoài, ài, cũng trách em, lúc đó không nhãn nhịn hơn".
Triệu Nhã Vân thấy Ôn Khởi Mặc nổi cơn thịnh nộ liền cúi thấp đầu, lau đi những giọt nước mắt vốn không tồn tại, xem ra vô cùng đáng thương.
“Nhịn cái gì, bà là trưởng bối, là mẹ của nó, nào có đạo lý phải nhường nhịn nó? Tôi bây giờ liền gọi điện cho nó, nhất định phải dạy dỗ lại con nghiệt chướng này thật tốt".
Mấy ngày nay, Lục Cẩn Húc ở bên ngoài mãi không về, Ôn Tử Du cũng không biết phải đối diện với anh như thế nào, cô không có cách nào rời khỏi Lục gia, càng không có cách trốn tránh người đàn ông này, vây quanh cô chỉ có sự bất lực vô tận.
Ôn Tử Du mở máy tính lên, kiểm tra tài liệu trên đó.
Bạch Dịch An vừa gọi điện thoại tới nói rắng đã sắp xếp cho cô một công việc, tuy rằng không phải công việc quá bận rộn hay cao quý, nhưng cô vẫn có chút khẩn trương.
Cô đã tách rời khỏi xã hội được vài năm, cô chắc chắn phải kiếm tiền nuôi sống bản thân, trở lại cuộc sống bình thường.
Rốt cuộc thì xung quanh cũng không có ai đáng tin cậy, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, thoát khỏi sự khống chế của Lục gia và Ôn gia, một ngày nào đó cô sẽ mang theo mẹ cao chạy xa bay, rời khỏi nơi khiến cô đau khổ tới cùng cực này!
Cũng vừa vặn cố găng tránh né cơ hội chạm mặt Lục Cẩn Húc.
Lúc Ôn Khởi Mặc gọi điện tới cô đã nhậm chức bắt đầu làm việc rồi.
Bạch Dịch An giới thiệu cho cô vào làm một công ty quảng cáo quy mô tầm trung, bởi vì là người mới nên lượng công việc không quá nhiều, chủ yếu là giúp đồng nghiệp xử lý văn kiện và chạy vặt.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Ôn Tử Du thấy là Ôn Khởi Mặc gọi tới thì không chút nghĩ ngợi liền cúp máy.
Ôn Khởi Mặc ở bên kia giận sôi máu tới mức suýt chút đã đập vỡ điện thoại, tưởng rằng được Lục gia coi trọng trở thành tình nhân của hẳn rồi thì cánh liền cứng cáp sao?
Điện thoại liên tục đổ chuông, những người khác trong văn phòng nhìn sang, Ôn Tử Du vội vã xua tay xin lỗi, chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng.
Một lúc sau, Ôn Khởi Mặc mới dừng lại. Màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, là một tin nhắn.
“Không lẽ mày không muốn biết tình hình hiện tại của mẹ mình à? Muốn biết lập tức gọi lại”.
Nhìn thấy hàng chữ này, Ôn Tử Du liền đứng bật dậy, gấp rút sải bước đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!