“Bây giờ thì vẫn chưa có chuyện gì nhưng tương lai của bà ta như thế nào đều phải xem biểu hiện của mày rồi
“Ôn Khởi Mặc, ông đừng quá trơ tráo!”, Ôn Tử Du thoáng chốc bùng nổ cơn giận, từ đầu tới cuối, mẹ chưa từng làm gì có lỗi với ông ta.
Ôn Khởi Mặc lúc đầu chỉ là một tên nghèo rớt mùng tơi, có chút tài hoa muốn tay trắng lập nghiệp, là mẹ đã đem tài sản trong nhà cùng ông ta làm từ sáng sớm đến đêm khuya mới tạo dựng được công ty của hiện tại.
Mà sự đền đáp ông ta giành cho bà là ả tình nhân thăng quan tiến chức vùn vụt dẫn vào nhà ngày đó, là một đứa trẻ không kém cô mấy tuổi, là lừa gạt đứa con gái của bà vào tù rồi tuỳ ý chà đạp, là sau khi đổ bệnh vẫn dùng bệnh tình của bà để uy hiếp con gái của bà?
“Ôn Tử Du, chú ý xem mình đang nói chuyện với ai, mấy năm này mày còn chưa học được thế nào là lễ phép sao?”
“Lễ phép, là đối với người, nhưng nó không cần thiết đối với thứ không phải người", Ôn Tử Du siết chặt nắm đấm, một trận châm chích ập tới nhưng cô chẳng hề ý thức được.
“Ôn Tử Du, tao cảnh cáo mày lần cuối, mày chớ nói bậy bạ, nếu mày không hiểu tuy tắc làm người và lễ phép là thế nào, tối nay trở lại nhà cũ Ôn gia, tao sẽ chỉ bảo mày thật tốt, nếu không tới, tự gánh lấy hậu quả”
Ôn Khởi Mặc cứng rằn nói xong liền cúp máy.
Nghe được lời nhắc nhở lạnh băng đó, Ôn Tử Du hận không thể xông thẳng tới một đao chém chết tên đàn ông trơ trến này.
Tốt xấu gì thì mẹ và ông ta cũng có tình nghĩa vợ chồng mười mấy năm, cho dù là nuôi một con thú cưng cũng nên nảy sinh tình cảm nhưng ông ta vậy mà có thể bình tĩnh dùng bệnh tình của mẹ để làm con bài tẩy như vậy.
Thế nhưng tuy rắng phẫn nộ và thống hận nhưng đến lúc tan sở cô lại chỉ có thể làm theo lời ông ta..
Cô không có chỗ nào để bắt bẻ lại.
Đến Ôn gia Ôn Tử Du bị nhốt ngoài cửa đợi hồi lâu mới được cho vào.
Cô nghĩ đây ät hẳn là sự trả thù mà Ôn Khởi Mặc dành cho mình, con người ông ta là loại có thù ät báo.
"Sao rồi, đã học được cách nói chưa?", Ôn Khởi Mặc. đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Tìm tôi tới hẳn không phải chỉ vì loại chuyện này đĩ.
Trên đường tới đây vừa rồi cô đã chuẩn bị tâm lý, cho dù Ôn Khởi Mặc dở chiêu trò gì, cô đều phải nhẫn nại, để ông ta nói ra càng nhiều thông tin về mẹ càng tốt.
"Mày lập tức rút đơn tố cáo Lưu Diệu Ly lại”.
Ôn Tử Du siết chặt ngón tay.
Ôn Tử Du vặn chặt ngón tay.
"Lưu Diệu Ly vì vu khống tôi tội ăn cáp nên mới bị bắt giam, tôi không cảm thấy cô ta bị oan uổng ở chỗ nào, huống hồ, Lục Cấn Húc là người tìm luật sư khởi kiện cô ta, ông nói chuyện này với tôi cũng vô dụng".
Lưu Diệu Ly bắt nạt cô chẳng phải một hai lần, Ôn Tử Du thực sự không muốn bỏ qua cho cô ta như vậy nữa.
"Mày bớt lấy Lục Cẩn Húc ra để đè ép tao đi, tao biết mày trèo lên được giường của hắn ta, nhưng mày cũng không nhìn thử lại trong gương xem bản thân là cái dạng gì, không lẽ hãn ta còn có thể cưới loại phụ nữ như mày sao? Chó cậy thế chủ mà thôi, đừng có cho thể diện mà còn không biết xấu hổ nữa!"
Chó cậy thế chủ?
Ôn Tử Du bỗng nhiên cảm thấy rất nực cười, có người bố nào sẽ dùng từ ngữ khó nghe như vậy để nói con gái mình không? Cô chó cậy thế chủ, vậy ông ta là gì?
Một con chó già sủa loạn?
"Chuyện này tôi không làm được", Ôn Tử Du không có tâm trạng tranh luận với ông ta
Bảo cô bỏ qua cho Lưu Diệu Ly, không đời nào.
"Chị họ của mày hiện tại văn là một cô gái chưa chồng, đứa con gái ngỗ nghịch như mày sao lại không thay con bé suy nghĩ xem, sau này nếu để lại tiền án, mày kêu nó phải gả đi như thế nào?"
Ôn Khởi Mặc nhíu chặt mày.
Lời nói của ông ta khiến trái tim cô lạnh giá như bị ném vào một hồ băng vậy, là loại đóng băng lạnh buốt ngàn dặm
Đối với Ôn Khởi Mặc mà nói, ông ta có thể quan tâm bất cứ ai, nghĩ suy vì tiền đồ của họ nhưng duy nhất trong số đó lại không bao gồm đứa con gái ruột thịt là cô!
Dường như lo sợ Ôn Tử Du sẽ từ chối nên ông ta lại lạnh lùng bổ sung thêm một câu: "Mẹ mày bây giờ đang ở nước ngoài, viện điều dưỡng vừa nói rồi, có một loại thuốc đặc hiệu mới có thể khiến cơ thể bà ta dễ chịu hơn chút... bà ta có phúc phận được sử dụng loại thuốc mới này hay không còn phải xem đứa con gái là mày. rồi"
Lời đã tới bên miệng của Ôn Tử Du chớp mắt vỡ vụn iết chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn vô lực buông. thống cô
Cô bây giờ ngay cả mẹ mình ở đâu cũng không biết còn có thể làm thế nào?
"Tôi thả cô ta ra ngoài, ông, phải nói cho tôi biết mẹ đang ở đâu", thật lâu sau Ôn Tử Du mới ngẩng đầu lên, hốc mắt có chút đỏ.
"Đừng mặc cả với tao, mày, không có tư cách này”, Ôn Khởi Mặc không chứt nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Tính cách của Ôn Tử Du giống như một quả bom hẹn giờ, ông ta phải nắm được điểm yếu của cô trong †ay mới an tâm.
Bị từ chối Ôn Tử Du cũng không nói gì thêm, nơi thân quen từng được gọi là nhà này chỉ khiến cô gần như ngạt thở.
Khi xoay người rời đi, bước chân của cô càng lúc càng nhanh, cuối cùng tựa hồ như đang trốn chạy.
Khi cô trở lại Lục gia Lục Cẩn Húc không có mặt, mấy ngày nay anh vẫn luôn bận rộn, đôi khi không về nhà, dứt khoát ở lại bên ngoài.
Không ở nhà cũng tốt.
Cô tới phòng bếp tìm một chai rượu vang dùng để nấu ãn, trở về phòng ngồi bên cửa sổ một mình uống cạn.
Cô không biết uống rượu, chỉ là một ngày trôi qua, trái tìm cô như bị một cục bông gòn chặn lại, thật sự không biết làm sao để giải toả, chỉ có thể dùng cách này, cho dù khiến bản thân say lả mà thiếp ngủ đi cũng tốt.
Nếu cứ nghĩ ngợi tiếp cô sẽ bị ép tới phát điên mất. Lúc Lục Gẩn Húc trở về trời đã về khuya.
Cuối cùng cũng coi như xử lý xong một hạng mục có chút khó nhãn, anh cũng mệt rồi
Nhưng vừa đẩy ra cánh cửa phòng ngủ thì một mùi rượu nồng nặc đã ập vào mặt, khiến đôi mày trên gương mặt anh tuấn nhướng lên một độ cong không vui.
Khi anh không có mặt, Ôn Tử Du sống sa đọa như: vậy sao?
Cô gần như say khướt, tửu lượng vốn không đáng nhắc tới, sau khi uống hết một chai rượu vang thì đầu óc choáng váng, thân thể cũng không chịu khống chế nữa, nghe thấy tiếng động liên lảo đảo đứng dậy: "Ai?"
Lục Cẩn Húc liếc cô một cái, cô đã uống bao nhiêu vậy? Còn ai khác có thế trở lại căn phòng này vào lúc này sao?
"Cô uống bao nhiêu rồi?", người đàn ông nới lỏng cà vạt, không kiên nhắn hỏi.
Lục Cẩn Húc có chút bệnh sạch sẽ, ngày thường. ghét nhất là những người say xỉn, thấy thần trí Ôn Tử Du không còn tỉnh táo, liền nghĩ dứt khoát ném cô vào. phòng khách, tự sinh tự diệt cho xong.
Chỉ là còn chưa kịp thực hành thì Ôn Tử Du đã mơ mơ màng màng đi tới muốn nhìn rõ xem là ai.
Bộ đồ ngủ rộng rãi trên người cô do cử động cơ thể không kiểm soát được mà bung ra, Lục Cẩn Húc nhìn thấy chỉ cảm thấy một trận miệng đắng lưỡi khô.
Nhưng anh còn chưa đói khát tới mức làm ra loại chuyện đó với một con ma men mê sảng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!