Anh ta ngẩn người một lúc mới nhận ra bản thân thất thố, lập tức ho nhẹ mị g, nhấp một hớp nước lọc trước. mặt nhắm hoà dịu sự xấu hổ vừa rồi.
Vì khúc nhạc đệm nhỏ vừa rồi, hai người lại gượng gạo. tán gẫu vài câu, sau đó Hạ Tử An có điện thoại gọi tới mời đi chơi, Ôn Tử Du liền mượn cơ hội đứng dậy nói lời tạm biệt.
"Tôi đưa cô về", Hạ Tử An lấy chìa khóa, ga lăng đề nghị đưa cô về nhà.
Ôn Tử Du lắc đầu: "Anh còn có chuyện cần làm, không cần đâu".
Hơn nữa cô cũng không muốn bị người khác biết mình đang sống ở nhà của Lục Cẩn Húc, đến lúc đó rất khó giải thích rõ ràng.
Hạ Tử An thấy cô gấp gáp thu dọn đồ đạc, quay người nói tạm biệt liền rời đi, trong lòng không hiểu sao có chút rầu rĩ, hiếm có người phụ nữ nào như Ôn Tử Du đối xử với anh ta bằng thái độ đúng mực không tự tin cũng chẳng kiêu ngạo như vậy.
Ngược lại càng khiến anh ta sinh ra vài phần tò mò đối với cô.
Khi Ôn Tử Du đang đứng chờ ở trạm xe buýt, một lát sau có một chiếc xe thể thao xa hoa dừng trước mặt cô: "Lên xe đi, chuyện bên kia của tôi cũng không vội, cô như vậy phải đợi bao lâu nữa?".
"Không cần đâu, xe sắp tới rồi, anh cứ bận việc của mình trước đi".
Hạ Tử An thấy cô cương quyết như vậy liền xuống xe, nắm chặt lấy cổ tay của Ôn Tử Du, muốn miễn cưỡng ép cô lên xe: "Không đưa một cô gái đã mời mình ăn cơm về nhà là trái với nguyên tắc từ nhỏ của tôi, đi, tôi đưa cô..."
Trong lúc lôi kéo, một tiếng bấm còi chói tai cät ngang lời nói của Hạ Tử An.
Hạ Tử An nhíu mày nhìn sang, lại chỉ thấy một chiếc xe thể thao còn nổi bật hơn cả chiếc mà mình lái ngày hôm nay. đã đỗ trước mặt từ lúc nào.
Rolls-Royce Phantom phiên bản giới hạn toàn cầu, phóng mắt nhìn khắp thành phố Giang cũng chỉ có một chiếc này, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
Ôn Tử Du cũng bị âm thanh bén nhọn này làm giật mình, quay đầu nhìn người ngồi ở ghế lái trái tim liền bị doạ sợ tới hãng một nhịp.
Lục Cẩn Húc?
Sao anh ta lại tới đây?
Biểu cảm hốt hoảng này của cô rơi vào trong mắt Lục Cẩn Húc chỉ có thể giải thích băng hai từ: chột dạ.
Anh đã sầm mặt kéo kính xe xuống nói: "Xin lỗi nhưng dường như xe của anh đang đỗ ở nơi không nên đố”.
Hạ Tử An nhìn Lục Cẩn Húc mà nhíu mày, một tia khó chịu xẹt qua mắt anh ta trước hành vi không giữ thể diện cho mình trước mặt phụ nữ của người này.
Lục Cẩn Húc và Hạ Tử An từng tiếp xúc thoáng qua, hai người cũng từng chạm mặt vài lần, vốn dĩ không đến mức đối đầu với nhau như vậy.
"Đi thôi, tôi đưa cô về nhà, chúng ta đang ngáng đường của người khác rồi".
Ôn Tử Du đương nhiên càng không thể lên xe, ánh mắt của Lục Cẩn Húc giống như một lưỡi dao lơ lửng trên người cô, như muốn cắt cô thành trăm mảnh vậy: "Không cần đâu, anh vẫn nên mau đi đi".
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!