Đúng lúc này một thanh âm lãnh đạm vang lên: "Dừng tay".
Ôn Tử Du được người thả xuống.
Ngoảnh đầu nhìn lại, Lục Cẩn Húc vậy mà đã đi ra ngoài.
"Sau này không cần ngăn cản cô ta, cứ để cô ta vào đi".
Nghe được lời này những người đang có mặt đều cả kinh, không ngờ người phụ nữ với vẻ ngoài khiêm tốn này lại thực sự quen biết tổng giám đốc?
Vậy hành động vừa rồi của họ không phải là đã đắc tội tới người ta rồi sao?
Ôn Tử Du võ võ nếp nhăn nhúm trên quần áo vừa bị người †a kéo lấy, thầm nhủ quái lạ, sao hôm nay Lục Cẩn Húc lại tốt bụng như vậy, dường như không được bình thường.
"Tổng giám đốc Lục, vị này thực sự là trợ lý mới sao?", giám đốc nhân sự đã mướt mồ hôi.
Người đàn ông thờ ơ liếc dáng vẻ lôi thôi của Ôn Tử Du đáp: "Đây là người hầu của nhà tôi, sau này công ty có chuyện gì không ai làm cứ việc sai bảo cô ta".
Những người khác nghe vậy đều lộ ra biểu cảm đặc sắc.
Hóa ra chỉ là một người hầu đến để phục vụ mọi người, vậy mà còn dám há mồm nói mình là trợ lý tổng giám đốc...
Tài khoác lác này trái lại không nhỏ, đúng là một người phụ nữ ham hư vinh.
Ôn Tử Du nghe vậy cũng không bất ngờ, anh quả nhiên vẫn ác độc như vậy.
Tuy nhiên nếu Lục Cẩn Húc đã nói vậy cô cũng hiểu cho dù bản thân giải thích thế nào cũng vô ích nên chỉ có thể thầm thừa nhận.
Lục Cẩn Húc liếc đồng hồ: "Sau này nhớ tới công ty sớm hơn chút, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nhưng cô đã tới trễ 45 phút, nhớ lấy, tập đoàn Lục thị không có chỗ cho kẻ vô dụng".
Đến muộn không phải đều do anh hại sao?
Ôn Tử Du thầm cãi lại trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không đổi sắc, ngược lại còn dịu hiền gật đầu: "Vâng tôi biết rồi”.
Lục Cẩn Húc cũng không nói gì thêm, sải chân đi thẳng lên lầu.
Ôn Tử Du vội vã theo sau, người đàn ông thân cao chân dài, lại chẳng hề có chút ý tứ muốn chiếu cố tới cô, cuối cùng cô thậm chí phải chạy lon ton mới đuổi kịp anh.
Sau khi vào thang máy, Lục Cẩn Húc xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt nhìn ra ngoài, mặc dù không nói lời nào, nhưng lại khiến Ôn Tử Du cảm nhận được một loại tôn quý của kẻ bề trên, giống như cả thế giới này đều năm dưới chân, thuộc tầm kiểm soát của anh.
Lén nhìn người đàn ông thêm một lần Ôn Tử Du mới dời mắt đi chỗ khác, cũng không nhìn ngó lung tung nữa.
“Mặc dù cô được ông nội cứng rằn nhét vào nhưng đừng tưởng rằng mình có người chống lưng rồi, con người tôi ghét nhất là những kẻ không có năng lực còn đi cửa sau, nếu cô làm không tốt việc tôi giao, thì tốt nhất hãy thức thời biến đi”.
“Tôi biết rồi”.
Không phải chỉ là công việc thôi sao? Ôn Tử Du bị giọng điệu của anh kích hoạt tinh thần không chịu thua, cô nhất định phải biểu hiện thật tốt, để người đàn ông này phải hối hận vì sự ngạo mạn của mình lúc này.
Thang máy rất nhanh đã lên đến tầng cao nhất.
Tầng lầu này là không gian riêng tư của Lục Cẩn Húc, Ôn Tử Du vừa đi theo sau anh vừa không khỏi tặc lưỡi khen ngợi.
Có tiền thật là tốt, một nơi tấc đất tấc vàng như vậy cư nhiên chiếm hết một tầng làm của riêng, không hổ danh là Lục gia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!