Sau khi cúp máy Ôn Tử Du lần đầu tiên có cảm giác mở mày mở mặt trước Ôn Lam, tuy rằng phần tự tin này có chút giả tạo nhưng lại khiến nội tâm cô thư thái không ít.
Bởi vậy cô cũng không còn kháng cự công việc này nữa, ít nhất thì ở nơi này có thể chọc vào trái tim Ôn Lam khiến cô ta không được thoải mái.
Nghĩ đến đây Ôn Tử Du liền tràn đầy năng lượng, đi lấy một thùng nước sạch, nghiêm túc chà lau thủy tinh trước mặt.
Đang cẩn thận làm, cô sực nhớ ra mình còn chưa nói rõ ràng việc lần trước hiểu lầm Lục Cẩn Húc tung tin đồn trong công ty.
Nhìn văn phòng tổng giám đốc trống không lúc này, cô có chút do dự không biết có cần xin lỗi anh hay không đây?
Nghĩ đến thái độ ác liệt gần đây người đàn ông ấy dành cho mình Ôn Tử Du lại có chút chùn bước, nhưng cô hiểu rõ mùi vị bị người khác hiểu lầm là như thế nào, do đó, sau khi lau chùi xong vẫn ngồi xuống viết một tờ giấy nhớ.
Nếu có cơ hội để Lục Cẩn Húc nhìn thấy, vậy cô liền an lòng, về phần anh ta có tiếp nhận hay không cũng không phải chuyện của cô.
Vài ngày sau đó, Ôn Tử Du vẫn tiếp tục làm chút chuyện vụn vặt ở bên ngoài.
Tính phòng bị của Lục Cẩn Húc rất nặng, dường như cũng không muốn nhìn thấy cô trong thời gian làm việc nên Ôn Tử Du vẫn luôn không có cơ hội chuyển tờ giấy nhớ vào bên trong.
Khi cô đang dọn dẹp thì Tê Hiên bước tới: "Tổng giám đốc Lục muốn uống cà phê, bây giờ tôi có chuyện gấp cần làm, cô đi pha cho anh ấy một ly đi".
Tê Hiên ném lại câu này xong liền vội vội vàng vàng rời đi.
Ôn Tử Du nhìn theo bóng lưng của anh ta, muốn gọi cũng không ngăn được.
Pha cà phê cho Lục Cẩn Húc? Ôn Tử Du ngỡ ngàng, chỉ là người khác dặn dò cô không thể không phục tùng, sau đó chỉ đành căng da đầu tiến vào.
Cà phê mà Lục Cẩn Húc uống đương nhiên khác biệt so với nhân viên bình thường, tất cả đều được xay thủ công.
Cô từng thấy Tê Hiên làm qua vài lần, lúc đó còn cảm thấy cuộc sống của Lục Cẩn Húc thực sự quá xa xỉ, không ngờ bây giờ lại có lúc dùng tới.
Cô cẩn thận tiến vào văn phòng của anh, người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu trong tay, ánh nảng chiều phủ xuống người anh, tăng thêm tông màu ấm áp hiền hòa, làm dịu đi rất nhiều đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt cương nghị kia.
Ôn Tử Du nhìn đến có chút thất thần, động tác dưới tay vô ý đụng mạnh một chút khiến ngăn tủ phát ra tiếng động chói tai.
Người đàn ông vốn đang đắm chìm trong công việc lập tức nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô: "Sao cô lại vào đây, ra ngoài".
Trong lòng Ôn Tử Du thầm trợn trẳng mắt, cô cũng không muốn đi vào nhưng được người khác phó thác nên chẳng còn cách nào khác.
"Trợ lý Tê nói có chút chuyện gấp cần xử lý nên kêu tôi pha cà phê cho anh".
Ôn Tử Du không siểm nịnh trả lời.
Lục Cẩn Húc xoa xoa trán, nhìn dáng vẻ bình đạm này của cô thì thầm nhủ, người phụ nữ này từ khi đến đây vẫn luôn an phận thủ thường khiến anh không nảm được thóp, hôm nay cuối cùng cũng không kìm chế nổi nữa sao.
"Tôi nói trước khẩu vị của tôi rất kén chọn, nếu làm không tốt tôi sẽ không giữ thể diện cho cô đâu".
Lục Cẩn Húc lạnh lùng nói xong liền cúi đầu: "Nhớ lấy, lần sau đừng phát ra tiếng ồn khó chịu như vậy nữa".
Ôn Tử Du nhẹ giọng đáp một tiếng liền cầm hạt cà phê ra ngoài.
Lục Cẩn Húc vốn tưởng rằng cô sẽ cãi lại hoặc nói gì đó, không ngờ cô lại nghe lời rời đi như vậy, khiến anh có chút giật mình.
Ôn Tử Du nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài rồi rẽ vào một phòng khác nơi đặt máy pha cà phê, trong lúc buồn chán cô có học được chút kỹ năng xay hạt từ Tê Hiên nên khi bắt tay làm cũng không quá chật vật.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!