Một đường ngồi trên xe của Lục gia trở lại Ôn gia này Ôn Tử Du vô cùng kích động, tuy rằng mái nhà đó chẳng có gì đáng lưu luyến nhưng mẹ cô vẫn ở nơi đó, nghĩ đến việc rất nhanh sẽ được gặp bà, tâm trạng cô lại vui sướng nhảy nhót.
Vừa đến trước Ôn gia, cô liền vội vàng xuống xe, chạy thẳng tới cổng lớn biệt thự, sốt sảng bấm chuông cửa.
"Mới sáng sớm mà làm gì đó, ồn ào như vậy..., trên mặt Triệu Nhã Vân còn nguyên mặt nạ đi xuống từ trên lầu ra mở cửa, khi nhìn thấy Ôn Tử Du thì biểu cảm vốn thong thả nhàn hạ liền cứng đờ lại, hoàn toàn đánh mất đi vẻ tao nhã thường ngày, lộ ra chút khôi hài.
"Ôn Tử Du, sao cô lại ra ngoài rồi?"
Ôn Tử Du bị kết án tù mười năm, hiện tại cách thời gian được ra tù vẫn còn rất xa, sao có thể xuất hiện ở đây?
Biểu cảm trên gương mặt bà ta giống như một bảng màu lẫn lộn đan xen, kinh ngạc, hãi hùng, còn có cả chút chột dạ.
"Tôi ra ngoài rồi bà không vui sao?", Ôn Tử Du lạnh lùng nhìn bà ta, không ai hiểu rõ hơn người phụ nữ trước mắt này nguyên nhân cô bị tống vào tù, nhưng bà ta lại cứ vô sỉ khoác lên dáng vẻ vô tội đó.
Có lẽ chính bộ dạng nơi nơi giả tạo đáng thương này đã khiến người bố tốt của cô bỏ rơi vợ con, ngay cả lương tâm cũng ném cho chó gặm.
"Trong nhà sinh ra loại tội phạm như cô đã đủ xúi quẩy rồi vậy mà cô còn dám vác mặt trở về, cô không ngại mất mặt nhưng tôi và bố cô còn biết xấu hổ đó!"
"Không lẽ bà không biết tôi làm thế nào biến thành tù nhân sao?", Ôn Tử Du lạnh mặt ép tới khiến Triệu Nhã Vân bị doạ sợ phải lùi lại mấy bước.
Con nhóc chết tiệt này không còn giống ba năm trước nữa, ánh mắt lạnh lẽo kia dường như có thể giết chết người, chẳng còn sự ngây ngô dễ lừa gạt kia.
"Cô!"
"Được rồi", bỗng nhiên một giọng nam khí phách truyền tới từ cầu thang lầu hai, Ôn Tử Du ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh liền thấy người 'bố tốt của mình, Ôn Khởi Mặc.
"Ôn Tử Du, đi theo tao".
Ôn Khởi Mặc nói xong liền đi về phía thư phòng, Ôn Tử Du liếc Triệu Nhã Vân một cái rồi đẩy bà ta ra, nhấc chân bước. lên cầu thang.
Triệu Nhã Vân đứng tại chỗ hung hăng giậm chân: "Ra ngoài thì đã thế nào, hống hách cái gì, tôi sớm muộn cũng sẽ tống cô trở lại!"
Trong thư phòng, Ôn Khởi Mặc nghiền ngẫm đánh giá Ôn Tử Du nửa ngày mới mở miệng hỏi: "Sao mới ba năm đã ra ngoài rồi?"
Trái tim Ôn Tử Du thoắt cái nguội lạnh.
Phản ứng sau khi thấy con gái ruột của mình ra tù của người đàn ông được cô gọi là bố này suốt mười tám năm hoá ra lại tàn khốc tới vậy.
Thì ra không chỉ có Triệu Nhã Vân và Ôn Lam mà ngay cả Ôn Khởi Mặc cũng hy vọng cô vĩnh viễn bị chôn chân trong chốn lao tù ấy.
Ôn Tử Du chua xót giật giật khóe môi, đây chính là người bố cô tôn trọng mười tám năm, người đàn ông mẹ yêu thương mười tám năm!
Năm đó Ôn Khởi Mặc vì sự nghiệp mà vứt bỏ tình nhân cũng là mối tình đầu Triệu Nhã Vân, mặt dày mày dạn theo đuổi và xin cưới mẹ cô với gia cảnh giàu có, sau khi dựa vào quan hệ của mẹ để phát triển kinh doanh, ông ta mới nhớ tới Triệu Nhã Vân, hai người lập tức dan díu với nhau, còn sinh ra Ôn Lam.
Mà lúc đó vì một chuyện ngoài ý muốn mà sự nghiệp bên ông ngoại lao dốc, dần biến thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của họ, cuối cùng người vợ tào khang vất vả cùng ông ta gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng vẫn không địch lại ánh trăng sáng tốt đẹp kia, sau đó hai người ly hôn, Ôn Lam cùng Triệu Nhã Vân cũng được đón vào Ôn gia.
Vì Ôn Tử Du vẫn là người thừa kế hợp pháp tài sản của Ôn gia, đương nhiên cũng trở thành vật cản đường trong mắt họ, đặc biệt là Triệu Nhã Vân cùng Ôn Lam, chỉ hận không thể khiến cô lặng lẽ biến mất.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!