Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ Hoa Hiền Phương

Chương 325: Cả nhà đều thích chị dâu.

“Thằng bé đó mới ba tuổi những còn thông minh hơn những đứa trẻ ba tuổi khác, ranh ma tinh quái. Mẹ con cô ta liên hợp với nhau hại chết con của con.”
Mợ hai sững sờ, nhưng cũng không tùy tiện đồng ý với ý kiến của cô ta: “Cháu đừng dùng tâm tư người lớn đoàn mò một đứa bé, đứa bé cho dù có thông minh đến đâu thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ, vả lại nó cũng chỉ mới ba tuổi. ”
Mợ ba gật đầu, “Đúng vậy, con việc gì phải so đo với một đứa bé ba tuổi chứ, nói ra người ngoài lại cười cho thối mũi!”
Lục Kiều Sam kiềm chế cơn giận, “Cháu biết ngay mọi người sẽ nói như vậy mà! Hoa Hiền Phương lợi dụng chuyện này, cô ta cho rằng sẽ chẳng có ai nghi ngờ một đứa trẻ cả nên mới ung dung, không sợ bị trừng phạt.”
Bà Lục nắm tay con gái, thở dài thườn thượt: “Bây giờ tôi không chỉ lo lắng cho Kiều Sam mà còn lo lắng cho cả Kiến Nghi nữa. Nó bị người phụ nữ kia bỏ bùa mê thuốc lú rồi, chẳng phân biệt nổi đúng sai. Nếu như về sau nhà họ Lục rơi vào tay người phụ nữ kia, không biết nhà họ Lục này sẽ thành như thế nào nữa.”
Mợ hai và mợ ba liếc nhau rồi cũng im lặng, bọn họ đều sinh ra trong gia đình quyền quý nên lúc nào cũng để ý lời ăn tiếng nói. Bọn họ không sống chung với Hoa Hiền Phương, cũng không hiểu rõ mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu hai người họ nên cũng không dám tùy tiện bình luận.
Vả lại, Hoa Hiền Phương cũng không phải do Lục Kiến Nghi tự mình chọn, mà là do ông cụ chọn, anh cả và bà cụ đều vô cùng hài lòng với người con dâu, cháu dâu này. Vả lại quan hệ giữa cô và mẹ con Tư Mã Ngọc Như, có lẽ người duy nhất không hài lòng về cô con dâu này cũng chỉ có bà chị dâu trước mặt cùng với cô cháu gái Lục Kiều Sam này thôi. Cho nên đối với chuyện này, hai người không phát biểu ý kiến, cũng không nhiều lời.
“Trắng là trắng, đen là đen. Chuyện này cứ để cô nhỏ xử lý đi.” Mợ hai nói xong liền nhấc cốc trà lên, uống một ngụm.
Hôm nay là cuối tuần Lục Hạ Sênh không phải đi học nên cô bé dắt Túi Sữa Nhỏ chơi đùa trong vườn.
Cô nhỉ tới, bảo bọn trẻ ngồi xuống bên cạnh mình ăn điểm tâm.
“Hạ Sênh, hôm đó con cũng có mặt ở đó, con nói cho cô biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đôi mắt to của Lục Hạ Sênh chớp chớp, cô bé thật thà nói: “Lúc đó Tiểu Quân chạy tới, thằng bé vấp phải hòn đá trên mặt đất nên suýt chút nữa trượt chân ngã nên bi trong túi mới rơi ra… Chúng ta đều đang nhặt viên bi trên mặt đất, ai nhờ chị cả dẫm phải, con thấy chị ấy ngã về phía chị dâu, suýt chút nữa đụng phải chị ấy. Cũng may chị dâu phản ứng nhanh, nếu không đã bị chị cả đụng ngã rồi. Nhưng góc độ chị cả ngã cũng thật kỳ quái, rõ ràng chị ấy hướng mặt về phía bọn con nhưng sao lúc ngã lại ngã về phía chị dâu được chứ? ”
Lục Hạ Sênh bĩu môi, vẻ mặt có chút bất mãn, “Chị cả và dì thật sự là điên rồi. Rõ ràng là chính mình không cẩn thận giẫm phải bi rồi ngã lại đổ lỗi chị dâu. Quả thật là mượn lòng dạ xấu xa, chuyện để ăn vạ mà. Cô là người giỏi nhất, cô nhất định phải điều tra rõ ràng, giải oan cho chị dâu. ”
Một tia sắc bén lóe lên trong mắt cô nhỏ nhà họ Lục, “Cô sẽ không oan uổng người tốt, cũng sẽ không tha thứ cho kẻ ác.”
Sau đó, bà cô đi đến bên cạnh Túi Sữa Nhỏ rồi xoa đầu cậu bé, “Tiểu Quân, con còn nhỏ, chơi bi rất nguy hiểm, về sau con không được chơi nữa nhé.”
Túi Sữa Nhỏ gật đầu, “Con biết rồi ạ, sau này con sẽ cất bi cẩn thận, sẽ không để chúng lại rơi ra ngoài nữa ạ.”
Lục Hạ Sênh ôm lấy bờ vai nhỏ bé của anh, “Cô ơi, bi là của cháu, không phải của Tiểu Quân. Lúc chúng cháu về cháu thấy túi của Tiểu Quân to nên mới đặt vào trong túi Tiểu Quân, chờ về đến nhà sẽ lấy ra, không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nếu như bác với chỉ cả muốn trách thì trách cháu là được.”
Ánh mắt của cô nhỏ ngày càng thâm trầm, “Lúc hai đứa chơi bi, chị dâu có ở bên cạnh không?”
Lục Hạ Sênh chớp chớp đôi mắt to, “Cháu định dùng mấy viên bi này làm thí nghiệm khoa học, lúc chị dâu tới bọn cháu không chơi bi mà đang cất bi vào túi. Cháu thấy túi của Tiểu Quân lớn nên cất vào đo. Chị dâu còn dặn Tiểu Quân đi đường phải cẩn thận một chút, đừng để bi rơi ra ngoài.”
Nói xong, cô bé nhếch miệng cười khẽ: “Cô ơi, cô đang hỏi con về vụ án đấy ạ?”
Cô nhỏ véo nhẹ đôi má nhỏ của cô, “Cháu đã cung cấp cho cô manh mối rất quan trọng.”
“Cháu nói thật, không có câu nào là nói dối cả.” Lục Hạ Sênh nở nụ cười ngọt ngào, lộ ra hai cái lúm đồng tiền xinh xắn.
Cô nhỏ âu yếm vuốt ve đầu cô, “Nếu con nói dối, cô chỉ cần nhìn thoáng liền biết.”
“Chị dâu vốn cũng không có lỗi gì, con không cần phải nói dối.” Lục Hạ Sênh nghiêm nghị nói.
“Vậy nếu chị dâu làm sai, con có nói dối, che giấu giúp chị dâu không?” Cô nhỏ hỏi ngược lại.
Lục Hạ Sênh lắc đầu, “Cô giáo nói, con người không phải thánh hiền, ai mà không có lúc phảm phải sai lầm. Nhưng chị dâu con sẽ không bao giờ làm chuyện xấu, bởi vì chị ấy là người lương thiện nhất và tốt nhất trên thế giới này. Nếu như không phải chính chị cả hại chết con của chị dâu, chị ấy cũng sẽ không vì đau lòng quá mà bỏ đi. Chị cả chính mình không đủ hấp dẫn, không theo đuổi được anh Thiên Nhân nhưng lại nghi ngờ lung tung, luôn nghĩ rằng chị dâu quyến rũ anh Thiên Nhân. Nếu con là anh Thiên Nhân, con cũng sẽ thích chị dâu chứ không thích chị ấy. ”
Cô nhỏ mỉm cười, “Xem ra quan hệ giữa con và Hiền Phương còn tốt hơn so với Kiều Sam.”
“Ngoại trừ chị cả và bác ra, cả nhà ai cũng thích chị dâu.” Lục Hạ Sênh làm mặt quỷ.
Tiểu Quân ngồi bên cạnh, vừa ăn một miếng trái cây, vừa nói nhỏ: “Cháu cảm thấy nhất định là cô cả bị yêu quái nhập nên mới xấu như vậy.”
Lục Hạ Sênh mím miệng lại, “Chị cả không phải bị yêu quái nhập, bởi nàng vốn chính là yêu quái. Nghe tin chị ấy mất con, con rất thông cảm cho chị ấy nhưng không ngờ chị ấy lại chẳng phân biệt đúng sai đổ tội cho chị dâu. Con đối với chị ấy chẳng còn chút đồng cảm nào cả, có lẽ do chị ấy quá độc ác nên ông trời mới trừng phạt chị ấy.”
Túi Sữa Nhỏ xòe tay ra, đôi mắt đen nhánh to tròn dưới ánh mặt trời trông vô cùng sáng, vô cùng trong, giống như dòng suối trong vắt chảy ra từ trong khe núi, không có chút tạp chất nào cả. “Mẹ con nói, người lớn làm sai thì phải trừng phạt người lớn, trẻ con là vô tội.”
Lục Hạ Sênh ôm lấy bờ vai nhỏ của cậu, khẽ thở dài, “Ở hiền chưa chắc đã gặp lành, mà có khi còn bị người khác bắt nạt. Chị dâu chính là quá hiền lành nên mới bị người khác đè đầu cưỡi cổ.”
Túi Sữa Nhỏ nắm chặt tay, “Con là đàn ông chân chính, con sẽ bảo vệ mẹ.” Không ai được phép bắt nạt mẹ cậu.
Cô nhỏ âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của cậu, đứa trẻ đáng yêu như vậy, nếu nó là con của Kiến Nghi thì thật tốt.
Lúc này Hoa Hiền Phương đang nằm phơi nắng trên chiếc ghế dài ở sân thượng.
Lục Kiều Sam đừng từ xa nhìn về phía cô, ánh mắt âm u quét qua bụng cô.
Bà nội không xử phạt Hia Hiền Phương mà ngược lại còn muốn giải oan cho cô ta chính là bởi vì đứa bé trong bụng kia. Nếu như không có nó, cô ta cũng sẽ mất đi bùa hộ mệnh, cô muốn xử lý cô ta như thế nào đều được.

Nhấn Mở Bình Luận