Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ Hoa Hiền Phương

Chương 60: Sáu mươi tỷ tiền mặt.

Cô bị dọa, hoảng sợ không thôi, nhảy xuống giường muốn chạy trốn, nhưng bị một câu nói của anh làm cho cô nặng nề té trên thảm.
“Nếu như cô dám bước ra một bước thì tôi sẽ bẻ gãy chân cô!” Anh nói ra mấy chữ đe dọa đầy lạnh lẽo qua kẽ răng.
Cô lập tức cứng người, không dám cử động nữa.
Anh lại bắt đầu đập, một quyền đánh vào trên bình hoa, bình hoa bể ra, mấy mảnh vỡ văng lên trần nhà rồi lại rớt xuống, cô vội vàng bò ra góc sau cánh cửa, cuộn tròn người lại kẻo bị đập chết.
Người trước mắt thật giống như kẻ điên, điên cuồng đập bàn đập ghế, cho dù mu bàn tay có bị rách, chảy máu thì anh cũng không dừng lại.
Tất cả những thứ có thể đập phá trong toàn bộ căn phòng đều bị anh đập thành từng mảnh.
Thứ toàn vẹn duy nhất trong căn phòng chỉ có cô.
Cô rất sợ hãi, anh đập xong rồi sẽ tới đập cô, đập cô thành mảnh vụn.
Cô không thể cứ chết một cách oan uổng như vậy được.
Phi vẫn đang chờ cô tới cứu đây.
Lục Kiến Nghi đập xong đồ trong phòng rồi, liền xông ra ngoài giống như một cơn bão.
Các bức tường trong căn phòng đang rung chuyển, tiếng ầm ầm khủng khiếp lần lượt vang lên giống như xảy ra một trận động đất.
Lửa giận trong lòng anh cuồn cuộn không ngừng, cho tới bây giờ anh chưa từng cảm thấy mình tức giận như vậy. Anh nhất định phải phát tiết ra ngoài nếu không anh sẽ mất khống chế bẻ gãy cổ người phụ nữ kia mất.
Hồi lâu sau, anh mới cố gắng ngừng lại được.
Anh ngồi dưới đất, thở hổn hển một cách nặng nề, giống như một con dã thú bị thương thở dốc trước lúc chết.
Lại qua một lúc nữa, anh cầm điện thoại di động lên, “Finn, chuẩn bị cho tôi sáu mươi tỷ tiền mặt, ngay lập tức!”
Trong phòng, Hoa Hiền Phương vẫn rúc ở trong góc, cô không dám động đậy, cũng không nhúc nhích được, cả người cứ ngớ ra.
Cô biết Lục Kiến Nghi đáng sợ, nhưng không nghĩ tới anh sẽ đáng sợ như vậy, cho dù là quỷ sa tăng thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nắng chiều từ từ hạ xuống.
Bóng tối lạnh lẽo bao phủ khắp cả căn phòng.
Bên ngoài đã không có thanh âm, yên lặng giống như đã chết, chỉ có tiếng sóng biển xô vào bờ hết lần này tới lần khác, thấp thỏm bất an như lòng cô.
Lục Kiến Nghi đâu, anh ta đi rồi?
Cô không dám đi ra ngoài, bây giờ anh giống như ma quỷ nổi cơn điên, cô liếc nhìn thôi cũng thấy sợ.
Lúc hành lang có tiếng bước chân truyền tới, cô nghe thấy mà dựng cả tóc gáy.
Lục Kiến Nghi tới, anh ta còn chưa đi!
Có phải là anh ta đi vào để giết cô không?
Ánh mắt của cô nhìn vào dưới gầm giường, nơi đó là chỗ duy nhất có thể ẩn nấp.
Lúc cửa bị đẩy ra, đèn cũng đồng thời sáng lên.
Ánh mắt của Lục Kiến Nghi nhìn bốn phía một lượt, rơi vào nửa chân nhỏ lộ ra ngoài ở dưới gầm giường.
Anh hơi hí mắt, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên, sải bước đi tới, nắm cái chân kia, dùng sức kéo ra một cách gần như thô bạo.
“Lục Kiến Nghi, anh đừng giết tôi, tôi cầu xin anh, xin anh đừng giết tôi!” Cô run rẩy kịch liệt, giống như con dê sắp bị lên thớt.
Lục Kiến Nghi cười lạnh một tiếng, ngồi chồm hổm xuống, nắm cái cằm của cô, “Giết cô thì không vui, tôi có cách trừng phạt cô tốt hơn!”
“Anh… anh muốn làm gì?” Gương mặt của cô tái mét giống như gạch sứ trên sàn nhà, gần như là chuyển thành trong suốt.
Khóe miệng của anh gợi lên một đường cong hết sức lạnh lẽo, “Bắt đầu từ bây giờ, tất cả thu nhập của cô sẽ bị đóng băng, không có tiền lương, không có tiền tiêu vặt, không có Shopee, cô sẽ không có cái gì cả!”
Cô nghe thấy giống như sét đánh ngang tai, cả người sợ hãi co rút lại, việc này còn kinh khủng hơn giết cô!
“Không bằng anh giết tôi luôn đi!” Cô tỏ vẻ thấy chết không sờn.
Lục Kiến Nghi rít một hơi qua kẽ răng, “Ở trong mắt cô, tiền còn quan trọng hơn cả mạng sống đúng không?”
“Đúng vậy.” Cô trả lời không chút do dự, nói như đinh chém sắt, “Tiền quan trọng hơn mạng của tôi, quan trọng hơn bất cứ điều gì, tôi yêu tiền nhất mà.”
Ngón tay của Lục Kiến Nghi bỗng nhiên siết chặt, làm cô đau đến mức run lên, nhưng cô không mở miệng xin tha mà chẳng qua là trợn mắt nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy tức giận và oán hận.
Anh hít sâu mấy hơi, từ từ buông lỏng tay, lửa giận tàn phá trong lồng ngực anh, anh lo lắng một khi mất khống chế thì sẽ bóp vỡ cằm của cô.
“Vậy thì càng phải đóng băng hết.” Tiếng nói của anh bỗng nhẹ bẫng, nhưng lạnh thấu xương như gió mùa đông.
Cô cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trời đất quay cuồng, không có tiền, cô ở lại nhà họ Lục cũng không có ý nghĩa gì nữa.
“Ly hôn đi, chúng ta ly hôn, để Hoa Mộng Lan gả cho anh.”
Lục Kiến Nghi giống như bị trúng một viên đạn ngay chỗ hiểm, bả vai run lên mãnh liệt, sắc mặt của anh thảm bại như tro tàn, con ngươi u ám không có một chút ánh sáng.
Cơn tức giận càng ngày càng lên cao làm cho hô hấp của anh trở nên dồn dập, lồng ngực muốn nổ tung.
“Tôi lại hiếm lạ loại phụ nữ như cô hay sao? Sau khi ly hôn, lấy lại toàn bộ sính lễ, một phần cũng không thể thiếu.”
Mỗi một câu một chữ của anh đều làm cho cô hoảng sợ mà co giật người lại.
Ba mẹ đã cầm tiền đi trả nợ, căn bản sẽ không có tiền trả lại cho nhà họ Lục nữa.
Không thể để cho anh lấy lại sính lễ được, cho dù bọn họ bán hết gia sản cũng không gom đủ.
Phi cũng xong đời, không có cách nào gom đủ tiền chữa bệnh cho nó.
Trong phút chốc, tất cả quật cường, dũng khí và lòng tự ái đều hóa thành tro bụi.
Cô cắn răng, lấy hết can đảm bò dậy, ôm lấy chân của anh, “Cậu Lục, tôi… tôi không muốn ly hôn, cầu xin anh, thương xót cho tôi một chút, trả tiền lại cho tôi, đừng đóng băng thu nhập của tôi, cầu xin anh, cầu xin anh,…”
Cô luôn mồm cầu xin, hèn mọn như vậy, đê tiện như vậy, giống như một tên ăn mày cầu xin tiền bố thí của người khác.
Anh không hiểu, tại sao lại có một người phụ nữ như vậy. Cô yêu tình như mạng, coi trọng đồng tiền, nhưng lại không mua một bộ quần áo, một đôi giày, một cái túi xách nào, chẳng lẽ cô chỉ đơn thuần là yêu tiền, yêu đến mức như một loại bệnh hoạn?
“Hoa Hiền Phương, cô muốn tiền thì chỉ có một biện pháp.” Trong đôi mắt u ám của anh lóe ra tia sáng lạnh lẽo đầy quỷ quyệt.
“Biện pháp gì?” Trong ánh mắt mờ mịt bất lực của cô có một chút ánh sáng nhàn nhạt.
Anh cúi người, chậm rãi phun ra ba chữ giống như đang trả thù cô: “Lấy lòng tôi!”
Cô nghe vậy thì lập tức chấn động, tay chân giống như là mất đi huyết dịch, lạnh như băng như sắt, không cảm nhận được một chút nhiệt độ, “Anh muốn tôi làm gì?”
Anh đẩy tay cô ra để sang một bên, đi tới cửa, nhấc cái rương dưới đất lên.
“Không phải là cô muốn sáu mươi tỷ sao? Chỉ cần có thể làm cho tôi hài lòng thì sáu mươi tỷ ở bên trong sẽ thuộc về cô.”
“Được, tôi sẽ làm cho anh hài lòng, làm cho anh vui vẻ.” Cô không có một chút chần chừ, trong ánh mắt ảm đạm nhất thời có tia quang, giống như con ruồi thấy được mật đường, người sắp chết vớ được cọng rơm cứu mạng.
Biểu cảm này của cô làm cho Lục Kiến Nghi cảm thấy vô cùng châm chọc , vô cùng chán ghét, vô cùng khinh miệt.
Anh kéo mạnh cô lên, ném lên giường, giống như ném một vật rác rưởi đầy tanh tưởi, “Cởi!”

Nhấn Mở Bình Luận