Chương 7: Không phải cô thích mùi vị của địa ngục sao?.
“Vẫn chưa ạ, chúng tôi đã hỏi tất cả siêu thị và cửa hàng bán đồ người lớn ở quanh đó, họ đều nói là không có đưa hàng tới. Hơn nữa trong tiệm của bọn họ cũng chẳng có nhân viên nào có xăm hình hoa mai hay có bớt trên vai cả.” Hùng Văn trả lời.
Ánh mắt của Lục Kiến Nghi dần dần trầm xuống.
Anh muốn tìm người phụ nữ kia, cảnh tượng đêm đó cứ quanh quẩn trong đầu anh.
Lục Kiến Nghi không thấy rõ mặt của cô ấy, chỉ nhìn thấy trên vai cô ấy có một hình hoa mai, vừa giống hình xăm vừa giống bớt.
Đến cùng cô ấy là ai? Đi đâu rồi?
Khi Lục Kiến Nghi xuống lầu thì Tiêu Ánh Minh vội vàng đi tới chào đón: “Anh Kiến Nghi.”
Lục Kiến Nghi cười mà như không cười nói: “Ánh Minh, sao em qua đây mà không gọi trước cho anh?”
“Em tới tìm anh còn phải cần hẹn trước cơ à?” Tiêu Ánh Minh nói xong rồi cố tình giơ tay lên khoác vào cánh tay của Lục Kiến Nghi. Giống như là đang cố ý tỏ vẻ trước mặt Hoa Hiền Phương vậy.
Lục Kiến Nghi lắc lắc cánh tay như muốn rút ra nhưng khi anh nhìn thoáng qua Hoa Hiền Phương thì dừng lại, còn ngồi chung một ghế sô pha với Tiêu Ánh Minh.
Tiêu Ánh Minh thấy vậy thì rất đắc ý, cô ta nhướng mày nhìn về phía Hoa Hiền Phương như đang khoe khoang thắng lợi của mình với tình địch vậy.
“Anh Kiến Nghi, ngày mai chúng ta đi câu lạc bộ cưỡi ngựa được không? Alice lại lớn hơn nữa rồi, lúc anh tặng nó cho em thì nó vẫn còn là một con ngựa non đấy.”
“Mấy ngày nay anh bận lắm, có lẽ không có thời gian, em mà nói sớm hơn một chút là được rồi.” Lục Kiến Nghi đưa tay vuốt ve đầu của cô ta, giọng điệu của anh như đang dỗ con nít vậy.
“Buổi tối kiểu gì cũng rảnh mà, chúng ta đi nghe nhạc kịch được không?” Tiêu Ánh Minh ỏn à ỏn ẻn, giọng nói của cô ta mang theo một chút nũng nịu.
“Em phải hỏi thư ký của anh, xem tối nào anh có thể rảnh.” Lục Kiến Nghi nhún vai.
Hoa Hiền Phương nhìn về phía hai người họ với vẻ thắc mắc.
Cô nghe không hiểu là đến cùng Lục Kiến Nghi đang từ chối hay là đang cố ý đùa với Tiêu Ánh Minh, tán tỉnh cô ta.
Với cái tính tình lạnh lùng này của anh ta thì chắc cũng không thể hiện ra được cái vẻ nhiệt tình đâu.
Lục Kiến Nghi đưa mắt nhìn Hoa Hiền Phương thì cô vội vàng quay đầu đi.
Lúc anh ta đối mặt với Tiêu Ánh Minh thì đôi mắt luôn dịu dàng, chỉ cần nhìn về phía cô là đã trở thành lạnh lẽo như băng, sắc bén như đao. Dường như muốn chém cô ra thành trăm mảnh vậy.
Đừng nói là anh ta chê cô ngồi đây quấy rầy thế giới hai người của anh ta nhé?
Chẳng lẽ anh ta không phải là người đồng tính bình thường mà còn là người song tính? Có hứng thú với cả phụ nữ?
Hoa Hiền Phương nghĩ tới đây thì không kiềm chế được mà rùng mình.
Cô tình nguyện anh ta là một người đồng tính thực thụ, chứ song tính thật sự quá đáng sợ rồi!
“Tôi… tôi lên lầu trước đây, hai người cứ từ từ mà trò chuyện.”
Cho dù như thế nào thì cô vẫn nên biết điều một chút thì tốt hơn. Không nên khiến cho Lục Kiến Nghi không vui.
Cô chạy rất nhanh khiến cho đôi mắt đen láy của Lục Kiến Nghi xuất hiện một ánh lửa.
“Anh Kiến Nghi…” Tiêu Ánh Minh còn muốn nói gì đó thì đã bị anh ngắt lời một cách lạnh lùng: “Không có việc gì thì em về trước đi.”
“Không đâu, em muốn ăn cơm tối với anh cơ.” Tiêu Ánh Minh lắc lắc eo, cả người cô ta đều dán lên người anh.
Lục Kiến Nghi hất cô ta ra rồi đứng dậy nói với dì Mai: “Dì Mai tiễn khách đi.” Anh nói xong thì chẳng đợi dì ấy đáp lại đã quay người đi thẳng lên lầu.
Chuyện anh muốn làm chỉ có một, đó là lên lầu dạy dỗ con sâu không biết điều kia.
Tiêu Ánh Minh ngồi trên ghế sô pha mà sững sờ, mãi cô ta vẫn không tỉnh táo lại được. Dù sao thì tốc độ trở mặt của Lục Kiến Nghi quá nhanh, cô ta không kịp phản ứng là chuyện bình thường.
Trong phòng.
Hoa Hiền Phương đang nằm trên ghế nghe nhạc. Cô nhập tâm đến nỗi lúc cửa bị đẩy ra cô cũng không nhận ra được.
Lục Kiến Nghi đi tới rồi giật tai nghe của cô mà ném xuống đất.
Hoa Hiền Phương thấy vậy thì đứng lên với vẻ kinh ngạc: “Sao anh lại lên đây nhanh thế, cô Tiêu đi rồi à?”
Lục Kiến Nghi duỗi tay ra rồi tóm lấy cằm của cô: “Tôi cần con ngu như cô có tác dụng gì chứ?”
Trên mặt của anh tràn ngập sự nguy hiểm, trong mắt còn lấp lóe ngọn lửa của sự tức giận, dường như muốn nuốt chửng cô vậy.
Hoa Hiền Phương vừa hoảng hốt vừa luống cuống, cô không hiểu vì sao anh ta lại tức giận.
Hoa Hiền Phương há miệng muốn nói chuyện nhưng lại không nói được gì, vì anh ta đang tóm lấy cằm của cô, đau quá.
Một lúc lâu sau cô mới phun ra được mấy chữ: “Tôi đã làm sai điều gì?”
“Cô biết mình nên làm cái gì không?” Trong giọng nói của anh ta tràn ngập sự mỉa mai, dường như thứ trước mặt anh ta chỉ là một con côn trùng nhỏ bé.
Sai lầm lớn nhất của Hoa Hiền Phương chính là chẳng làm gì cả!
Hoa Hiền Phương dùng hết sức mình mà đẩy Lục Kiến Nghi ra.
“Nếu như anh cảm thấy tôi không rời đi đúng lúc, quấy rầy tới anh và cô Tiêu thì tôi rất xin lỗi.”
Lục Kiến Nghi hừ nhẹ một tiếng, lời xin lỗi này của Hoa Hiền Phương không chỉ không khiến cho anh bớt giận mà còn thổi bùng ngọn lửa giận dữ của anh lên.
Cho dù con chó cũng biết giữ nhà, nhưng người phụ nữ này thì chẳng có chút giá trị nào với anh cả, chỉ biết ô nhiễm không khí mà thôi.
“Cô còn nhớ cô có thân phận gì không hả?”
“Nhớ chứ, tôi là vợ của anh.” Giọng của Hoa Hiền Phương rất nhỏ, khi cô nhắc tới chữ vợ thì có chút ngừng lại, bởi ngay cả chính cô nghe cũng cảm thấy rất buồn cười.
Nơi này không có ai thật sự xem Hoa Hiền Phương là một thành phần trong gia đình. Trong mắt bà Lục thì cô là ăn mày tới đòi tiền, trong mắt Lục Kiến Nghi thì cô là thứ vướng víu bẩn thỉu!
Sự mỉa mai trên mặt Lục Kiến Nghi lại càng thêm dày đặc, anh nhếch miệng lên với vẻ khinh bỉ rồi nói: “Nếu biết thân phận của mình thì không nên để những người phụ nữ râu ria tới quấy rầy tôi.”
Hoa Hiền Phương nghe Lục Kiến Nghi nói thế thì có chút sửng sốt.
Cô cảm thấy anh ta tức giận là vì mình cản trở. Bây giờ mới biết anh ta tức giận là vì mình không làm cái gì cả!
Hoa Hiền Phương đối mặt với đôi mắt tức giận của Lục Kiến Nghi rồi thì thào với vẻ thắc mắc: “Thế nhưng… không phải tất cả đàn ông trên thế giới này đều hy vọng vợ mình rộng lượng, để cho họ trái ôm phải ấp sao?”
“Tôi ghét phụ nữ!”
Trên thế giới này còn chưa có một người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt xanh của anh. Người duy nhất khiến anh có chút hứng thú đó chính là cô gái trong khách sạn đêm nọ.
Lục Kiến Nghi muốn tìm cô gái đó, mặc kệ cô ấy ở đâu.
“Quả nhiên anh thích đàn ông.” Hoa Hiền Phương thều thào trong vô thức.
“Cô nói cái gì cơ?” Lục Kiến Nghi nghe thấy cô nói như thế thì nổi giận trong nháy mắt, anh đưa tay tóm lấy cánh tay của cô rồi đè cô xuống bàn thủy tinh.
Bàn thủy tinh lạnh lẽo khiến cho Hoa Hiền Phương cảm thấy lạnh, nhưng sự lạnh lẽo phía sau lưng lại càng khiến cô lạnh hơn.
“Anh… anh muốn làm gì!” Cô vô cùng hoảng sợ, không phải là mình chỉ nói sự thật thôi sao, sao anh ta lại muốn giết mình luôn thế kia?
“Là do tối qua tôi chưa làm cô thỏa mãn nên cô mới nghi ngờ năng lực của tôi đúng không? Vậy thì tôi cũng không ngại chứng minh thêm một lần.”
“Đừng…”
“Cô không có tư cách từ chối tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!