Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ Hoa Hiền Phương

Chương 781: Đúng là mặt dày .

“Cô Đỗ, chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để xôi hỏng bỏng không đấy.”, Mike cười lạnh rồi bỏ đi.
Đỗ Di Nhiên vô cùng tức giận.
Chẳng lẽ, biểu hiện của cô ta tối hôm qua làm cho Lục Kiến Nghi không hài lòng? Cho nên không cần cô ta?
Đây cũng đâu phải lần đầu tiên Lục Kiến Nghi ghét bỏ cô ta?
Nghĩ đến đây, cô ta ra sức lắc đầu.
Không, không, không, anh ấy hẳn là không truyền thống như thế.
Sau khi Hoa Hiền Phương ly hôn với anh, cô sống với người khác ở Mỹ hơn bốn năm, còn sinh một đứa con, anh cũng không ghét bỏ thì sao có thể không thích cô ta được chứ?
Rất có thể là bởi vì lúc làm, cô ta đã ngất đi khiến Lục Kiến Nghi cảm thấy sức chiến đấu của cô ta quá yếu nên anh không còn hứng thú.
Nhưng chỉ có bốn lần thôi mà làm sao cô ta có thể ngất đi như vậy chứ? Có phải do mê hương có vấn đề không? Mặc dù đối với phụ nữ thì không ảnh hưởng đến phương diện kia, nhưng chắc chắn vẫn có ảnh hưởng.
Cô ta muốn tìm Lục Kiến Nghi chứng minh bản thân một lần nữa.
Lúc này, Lục Kiến Nghi vừa đi bộ trong lối nhỏ ở vườn hoa, vừa gọi điện cho Hoa Hiền Phương.
Họ đang cùng với bà cụ Đỗ xem phim ngoài trời ở sân rộng trong vườn hoa.
Bà cụ Đỗ rất thích thể loại hoài cổ này.
Xem phim ngoài trời thú vị hơn nhiều so với xem trong rạp chiếu phim.
Nhìn thấy anh, Đỗ Di Nhiên bước nhanh tới.
“Anh Kiến Nghi, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, anh đừng lạnh nhạt với em nữa, được không?”
Một tia lửa xẹt qua trong mắt Lục Kiến Nghi, người phụ nữ này thật sự giống một tấm thạch cao bằng da chó, thậm chí còn đáng ghét hơn chó Tây Tạng.
“Cô Đỗ, hành động và thân phận của cô hoàn toàn không xứng với nhau.”
Đỗ Di Nhiên cắn môi: “Có phải do hôm qua em ngất đi làm cho anh mất hứng không? Chúng ta tìm một chỗ không có ai, lại làm một lần nữa được không, em nhất định sẽ làm cho anh thỏa mãn.”
Lục Kiến Nghi khó tin nhìn cô ta: “Cô có bệnh tâm thần phân liệt à?”
“Em khôngbị bệnh, em vẫn rất bình thường. Tối qua anh muốn em bốn lần, điều đó chứng tỏ là anh thích cơ thể của em”, cô ta vừa nói vừa cởi quần áo.
Lục Kiến Nghi cũng không thèm nhìn cô ta, xoay người rời đi.
Ngoại trừ người phụ nữ ngốc nghếch của mình, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể khơi dậy hứng thú của anh.
Sự thất vọng dâng lên trong lòng Đỗ Di Nhiên, cô ta gần như sụp đổ, không có người đàn ông nào ở thành phố Tinh Không này không bị chóng ngợp bởi vẻ đẹp của cô ta cả, không có người đàn ông nào lại không muốn quỳ dưới váy sẵn sàng liếm ngón chân cho cô ta?
Lục Kiến Nghi lại xem cô ta như rác rưởi, chơi xong thì vứt đi?
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, lao tới, từ phía sau ôm chặt lấy anh.
“Anh không thể đối xử với em như vậy, tối hôm qua em đã là người của anh rồi, sống là người của anh, chết là ma của anh, anh muốn thoát cũng không thoát được đâu.”
Lục Kiến Nghi tức giận, thoát khỏi tay cô ta, đẩy cô ta xuống đất: “Đỗ Di Nhiên, nếu cô bị bệnh, thì nên uống thuốc càng sớm càng tốt, đừng để quá muộn.”
Cô ta tức giận đến phát khóc: “Anh không muốn chịu trách nhiệm với tôi sao? Đỗ Di Nhiên tôi không phải là người anh có thể chơi đùa rồi tùy tiện vứt bỏ đâu.”
Cô ta gần như hét lên, cũng không biết lúc này Hoa Hiền Phương và mọi người đã xem xong phim, đang cùng bà cụ Đỗ đi tới chỗ này, vì vậy một màn này đều bị thu hết vào trong tầm mắt.
Cả người Hoa Hiền Phương run rẩy dữ dội, bộ dạng của Đỗ Di Nhiên quả thật là khó coi.
Hoa Vô Song nhanh như gió bước lên, tát cô ta một cái: “Cô thật sự là không biết xấu hổ, thật mất mặt.”
Đỗ Di Nhiên bật dậy đẩy bà ấy ra: “Bà dám đánh tôi, bà có tư cách gì mà đánh tôi? Vỗn dĩ chuyện nam nữ hoan ái cũng là chuyện bình thường.”
Đỗ Chấn Diệp bước lên, nhặt quần áo trên đất ném cho cô ta: “Đỗ Di Nhiên, dù sao chị cũng là cô chủ nhà giàu, làm như thế này mà được sao? Thỏ không ăn cỏ gần hang, nếu chị thiếu đàn ông đến mức này, thì có thể tìm ở bên ngoài, đừng làm chuyện điên khùng ở trong nhà.”
“Chị họ, giữa ban ngày ban mặt, ở trước mặt nhiều người như vậy mà chị còn dám công khai dụ dỗ anh trai tôi, thật không biết xấu hổ, chị chưa từng được học lễ nghi, không biết liêm sỉ là gì sao?”, Lục Sênh Hạ tức giận.
Hoa Phi đi đến bên cạnh Lục Kiến Nghi: “Anh rể, sau này hãy đem theo một vệ sĩ bên người để tránh bị quấy rối.”
Cả người Lục Kiến Nghi tản ra một cỗ khí lạnh như băng, làm cho bầu không khí xung quanh như muốn đóng băng: “Bà Đỗ, ngày mai chúng tôi trở về thành phố Long Minh, không làm phiền nữa.” nói xong anh nắm tay Hoa Hiền Phương bước ra ngoài.
Trên mặt bà cụ Đỗ đầy mây đen, bà ta làm sao có thể ngờ được cháu gái mình lại làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, làm mất hết thể diện nhà họ Đỗ.
“Đưa nó về tôi.”
Dọc đường đi, Hoa Hiền Phương cảm thấy có chút không yên tâm, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn.
“Lục Kiến Nghi, không có chuyện gì xảy ra giữa anh và Đỗ Di Nhiên, đúng không?.”
Lục Kiến Nghi không nói gì: “Ngày hôm qua ai nói là sẽ tin tưởng anh?.”
Cô mím môi dưới: “Lúc nãy, trong lời nói của cô ta, em nghe thấy cô ta muốn anh chịu trách nhiệm, còn nói không phải sau khi anh chơi đùa đủ là có thể tùy tiện vứt bỏ người, đây là ý gì? Nếu như giữa hai người chưa từng phát sinh chuyện gì, vậy sao cô ta lại nói như vậy?.”
“Cô ta bị nước làm úng não, đúng là rắn độc”, Lục Kiến Nghi hừ nhẹ một tiếng.
Trái tim của Hoa Di Nhiên vẫn không thể nào bình tĩnh được, trực giác của người phụ nữ nói cho cô biết, chuyện này nhất định không đơn giản như cô tưởng tượng.
Trong sảnh lớn, Đỗ Di Nhiên bị bắt quỳ trên đất.
Bà cụ Đỗ mặt mày ủ rũ: “Cháu bị điên rồi sao, coi lời cảnh cáo của ta như gió thoảng bên tai fà?”
Đỗ Di Nhiên khóc như mưa: “Bà nội, con và Kiến Nghi thật sự là có tình cảm với nhau, không phải mơ tưởng đâu ạ.”
Lời còn chưa kịp nói xong đã bị Hoa Vô Song cắt ngang: “Ăn nói vớ vẩn, cô bị nó ném ra xa ba mét vậy mà vẫn còn nói hai người có tình cảm với nhau, nó yêu cô như vậy sao, cô bị chứng hoang tưởng hả?.”
“Là anh ấy lo lắng Hoa Hiền Phương biết chuyện nên mới cố tình xa lánh tôi, tối qua ở trong nhà kính chúng tôi đã xảy ra quan hệ, tôi đã là người phụ nữ của anh ấy rồi. Nếu anh ấy không thích tôi, sao lại quan hệ với tôi chứ?”, Đỗ Di Nhiên nói gằn từng chữ, mỗi một lời mỗi một câu như trái bom làm cho sảnh lớn như muốn nổ tung.
Lục Sênh Hạ: “Chị nói bậy, anh trai tôi sẽ không xảy ra quan hệ với cô đâu, cô đừng hắt nước bẩn vào anh ấy, đừng hòng châm ngòi ly gián quan hệ của chị dâu và anh tôi.”
“Chị không nói bậy, nếu như em không tin thì em có thể tìm anh ấy đến đây ba mặt một lời chẳng phải là sẽ biết ngay sao.” Đỗ Di Nhiên rất tự tin, không có một chút xấu hổ. Đối với cô ta, thắng thua mới là chuyện quan trọng nhất, chỉ cần đưa Lục Kiến Nghi đến đây, thủ đoạn đùa giỡn gì cũng không thiếu.
Bà cụ Đỗ sai người giúp việc đi mời Lục Kiến Nghi, Hoa Hiền Phương đương nhiên cũng sẽ đi theo.
Đỗ Di Nhiên đang định giáng cho cô một đòn nặng nề, cô ta từ dưới đất bật dậy quay lại nhìn cô: “Cô Lục, tôi muốn nói với cô một chuyện, tối qua Kiến Nghi và tôi đã xảy ra quan hệ, chúng tôi làm với nhau bốn lần…” cô ta nói một cách sinh động, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng kể lại rất tỉ mỉ.
Hoa Hiền Phương run rẩy kịch liệt, cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang.
Hoa Phi sợ chị mình không chịu nổi nên vội vàng chạy tới đỡ cô: “Chị ơi, dù Đỗ Di Nhiên có nói gì thì chị cũng đừng tin, người phụ nữ đó chỉ muốn phá hoại mối quan hệ giữa chị và anh rể.”

Nhấn Mở Bình Luận