Thân thể nhỏ bé vì tiếng còi vang vọng này mà chấn động giật nảy người lên như lần trước!
Không phải là ông chú già đó chứ?
Úc Tử Duyệt thầm hô to không ổn, mặc dù biết là hiểu lầm anh, nhưng mà lúc này muốn cô bỏ hết mặt mũi nhận lỗi với anh ta thì thà cô bỏ chạy cho xong!
“Định đi đâu?” Lăng Bắc Hàn không ngờ nhóc con này trời vừa mới sáng đã muốn chuồn êm rồi, trầm giọng quát lên với bóng lưng cô.
Sặc! Thật sự là ông chú già!
Lòng Úc Tử Duyệt lại hô không ổn, chẳng lẽ anh ta định gọi người bắt mình về như lần trước! Thật là còn quản nhiều hơn cả ba mình nữa, ai da!
“Chú….Ha ha…..” Cô xoay người lại nhìn Lăng Bắc Hàn ngượng ngùng cười cười.
Khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay bị phơi nắng thành màu lúa mì mang theo nụ cười, Lăng Bắc Hàn nhìn cô, trong đầu lại bất giác hiện lên hình ảnh ” Kiều diễm như hoa” của đêm qua…..
“Quay về cho tôi!” Lăng Bắc Hàn mở miệng hét lên như muốn xóa bỏ cảnh không nên nghĩ trong đầu đi. Bàn tay to lớn bắt lấy cánh tay cô, kéo thân người nhỏ nhắn lí lắt đi nhanh đến lều trại.
“Này! Chú! Chú thả tôi ra coi!” Úc Tử Duyệt tức giận hét to, không biết rốt cuộc cái tên lính thối này muốn thế nào! Cô cũng chỉ là một hành khách đi du lịch bình thường thôi, có đi bộ đến Tây Tạng thì mắc mớ gì đến anh ta chứ?
Đám binh sĩ ngồi dưới đất ở phía xa nhìn doanh trưởng mặt sắt của họ đang lôi lôi kéo kéo với một cô bé, không khỏi trợn to mắt nhìn.
Thậm chí ở trong lòng nghi ngờ cô bé này có quan hệ thế nào với anh.
“Tên lính xấu xa! Sao chú cứ bám lấy tôi không buông thế hả? Rốt cuộc tôi đã chọc gì tới chú?” Anh bị cô kéo vào lều, Úc Tử Duyệt không vui hét to với anh.
Vì anh mà hai ngày nay cô đã làm chậm trễ quá lâu cuộc hành trình rồi!
Lăng Bắc Hàn đưa lưng về phía cô, cúi người đứng bên giường, mở ra cái chăn bị cô gấp chẳng ra hình dạng gì. Động tác của anh nhanh nhẹn tỉ mỉ xếp lại từng nếp gấp, căn bản không để ý tới Úc Tử Duyệt.
Cô ngạc nhiên nhìn anh gấp cái chăn lộn xộn trên giường thành ra góc cạnh rõ ràng, ngay ngắn vuông vắn như miếng đậu phụ.
Ôh! Thiệt là khâm phục nha! Trong lúc nhất thời quên luôn cơn tức giận.
“Đi về nhà đi, đừng chạy theo người ta tham gia hành trình nguy hiểm này nữa!” Lăng Bắc Hàn dọn giường xong, xoay người lại, nhìn cô trầm giọng nói.
“Không phải tôi hùa theo người ta mà tôi bị thất tình, tôi tới đây để lưu đày không được sao? Hơn nữa, chuyện này thì có liên quan gì đến chú? Ba mẹ tôi còn không quản tôi, sao chú lại quản tôi?” Úc Tử Duyệt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn tức giận nói.
Những câu này khiến Lăng Bắc Hàn không thể phản bác. Đúng vậy, anh quản cô làm gì? Dựa vào cái gì mà quản?
Trong lòng trỗi lên nỗi buồn phiền, anh lạnh lùng liếc nhìn lại cô, “Lập tức cút ngay!” Anh không khách khí chút nào lạnh lùng gầm nhẹ nói, bàn tay to chỉ ra ngoài cửa.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh như hắc ám, cộng thêm ánh mắt hung dữ, còn có cả chữ “cút” nữa, trong lòng không hiểu sao thấy vô cùng tủi thân.
“Cút thì cút, ai thèm! Lính thối, hung dữ như thế, thảo nào không tìm được vợ……” Úc Tử Duyệt đeo túi lên lưng lẩm nhẩm nói thầm một câu, ngay sau đó nhanh chóng vọt ra khỏi lều trại.
Lăng Bắc Hàn sững sờ tại chỗ vì câu nói cuối cùng của cô, rất lâu không kịp phản ứng, cho đến khi tiếng quát tháo của cô truyền vào từ ngoài cửa: “Anh Lục, hẹn gặp lại! Sau này có đến thành phố A thì nhớ đến tìm tôi chơi nhé……” Chỉ chốc lát sau giọng nói vui sướng kia đã biến mất.
Khóe miệng Lăng Bắc Hàn giương lên chút ý cười tự giễu, nhận thấy đúng thật là khi không mình lại xen vào việc của người khác!
Hơn một tháng sau…..
Trên con phố Lhasa cực kỳ náo nhiệt.
Trước một cửa hàng bán bánh ngọt có mấy cô gái dân tộc Uighur đang mua bánh ngọt.
“Cái gì, có bao nhiêu đây mà đòi tới 120 tệ?” Một cô gái khó tin chỉ vào miếng bánh cắt* hỏi. Lúc này, mấy người tộc Uighur mặc áo dài màu trắng, đội mũ màu trắng bên cạnh dần dần đến gần họ.
(Bánh cắt còn có tên là bánh ngọt cắt là đồ ăn nhẹ của vùng Tân Cương, là món ăn đặc trưng truyền thống của tộc Uighur. Bánh được làm từ quả óc chó, xi-rô ngô, nho khô, nước ép nho, hạt mè, hoa hồng, Bataan mơ. Bởi vì khi nấu ra thành phẩm nó có hình dạng rất to, khi bán thường phải dùng dao cắt từ dưới lên thành từng miếng nhỏ vì vậy mà nó mới có tên gọi là bánh cắt. Hình mình đăng ở cuối bài, các bạn xem qua cho biết ^^)
“Phải! Một cân rưỡi, 8 tệ một lạng, 120 tệ là đúng rồi!” Chủ cửa hàng tộc Uighur dùng tiếng phổ thông sứt sẹo nói, còn hoa chân múa tay ra dấu.
“Cái gì? Rõ ràng chú vừa nói 8 tệ một cân!” Mấy cô gái đều đồng thanh nói, trực giác cho biết mình đã bị người bán bánh cắt lừa.
“Đúng! Vừa nãy tôi cũng nghe rõ anh nói 8 đồng một cân!” Lúc này, Úc Tử Duyệt vẫn đứng một bên hóng mát dưới tàng cây, máy ảnh treo trên cổ tiến lên quát to bênh vực kẻ yếu.
Cũng lúc này, mấy người tộc Uighur trong tay đều cầm dao sắc bén ngót ôm ngực bao vây các cô.
“8 tệ một lạng!” Người bán bánh cắt không công nhận nói với họ.
“Vậy bánh cắt này chúng tôi không cần nữa được chưa?” Cô gái khoát khoát tay nói, kéo hai người bạn khác bước đi. Nào ngờ, khi quay đầu lại thì gặp phải ba bốn người đàn ông bán bánh cắt.
“Không mua sao được! Tôi đã cắt hết rồi!” Người bán bánh cắt đứng ở phía sau lưng nói.
“Nè! Các người định ép mua buộc bán có phải không? Tôi sẽ chụp hình đưa các người lên báo đó!” Úc Tử Duyệt cầm máy ảnh lên, bấm chụp liên tục đám người tộc Uighur đang quây quanh mấy cô gái nọ.
“Không được chụp……” Lúc này, bè phái bánh cắt đang cầm dao trong tay chỉ vào Úc Tử Duyệt nói.
Úc Tử Duyệt trừng mắt nhìn bọn họ, lại chụp thêm hai phát, “Các cô chạy mau!” Cô hét to với ba cô gái kia, hét xong, mình cũng nhanh chân bỏ chạy.
Bên kia đường có cảnh sát nhân dân cô không sợ.
“Này…..Đứng lại….” Bè phái bánh cắt sải bước đuổi theo cô. Úc Tử Duyệt thở hồng hộc liều mạng chạy, hoàn toàn không chú ý đến đèn xanh đèn đỏ…..
“Két…..”
“Á…..”
Tiếng xe thắng gấp kèm theo tiếng thét chói tai vang lên, người đi đường run sợ đứng lại nhìn cảnh tượng Úc Tử Duyệt đang quỳ xổm trên mặt đất.
Chiếc xe việt dã quân dụng đã thắng lại kịp lúc, chỉ thiếu chút nữa thôi đã đụng trúng người đang quỳ ở trên đất.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!