Thân hình mảnh khảnh như cây gậy trúc của Úc Tử Duyệt đứng lung lay không vững. Còn có điệu bộ một chân chấm đất một chân không chấm, cộng thêm khí thế của dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực như muốn cãi lộn kia đã làm cho Lục Khải thiếu chút nữa phải bật cười ra tiếng.
Nhận thấy mình đứng như vậy có vẻ không ổn lắm, Úc Tử Duyệt để chân xuống giẫm lên một chiếc giầy còn lại. Đôi mắt đen nhánh sáng ngời băn khoăn nhìn tới một dãy lều quân doanh màu xanh lá cây ở cách đó không xa.
Dường như đang tìm kiếm người đầu sỏ nào đó đã gây nên chuyện! Tên quân nhân đáng ghét kia còn dám nói mình chưa đến tuổi trưởng thành? Rõ ràng mình đã 19 tuổi rồi, không phải sao?
“Cô bé à, doanh trưởng chúng tôi cũng là vì lo lắng và muốn tốt cho cô thôi. Cô hãy nghĩ xem, một cô gái vị thành niên như cô mà một mình đi trên con đường này thì rất nguy hiểm!” Lục Khải nghẹn cười khuyên bảo Úc Tử Duyệt.
Khách du lịch đi bộ từ tuyến đường Tứ Xuyên qua Tây Tạng anh thấy nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái nhỏ bé gầy teo như thế, trông như chưa được phát triển hoàn toàn vậy.
“Anh hai à! Anh nghe không rõ lời tôi nói hay sao? Tôi không phải là vị thành niên mà tôi năm nay đã 19 tuổi, 19 rồi đấy!” Úc Tử Duyệt nổi sùng lên hét lớn quát lại Lục Khải, bàn tay nhỏ nanh kích động vung vẫy loạn xạ, miếng băng vệ sinh trong tay còn phất qua phất lại, nhìn thì rất bất nhã nhưng lại có chút buồn cười.
Cũng hết cách, ai bảo bọn họ cứ nhắm vào nỗi đau ấy của mình chứ.
Cuộc đời Úc Tử Duyệt ghét nhất là bị người ta hiểu lầm mình chưa đủ tuổi trưởng thành, nhất là cái “tên khốn kiếp” lúc nào cũng làm mình vừa tức vừa giận kia, cũng chính là người mà cô luôn chôn chặt ở đáy lòng.
Ánh mắt Lục Khải rơi vào trên miếng băng vệ sinh trong tay Úc Tử Duyệt, đối với một người thường hay xấu hổ như anh thì làn da rám nắng trên mặt ngay tức khắc ửng lên hai vầng đỏ ửng.
“Ban trưởng ban cấp dưỡng Lục Khải!”
“Có mặt!”
Ngay lúc Lục Khải đang muốn bật cười lên thì từ sau lưng truyền đến một giọng nói vang dội, Lục Khải vội vàng xoay người lại hô to.
“Tên quân nhân xấu xa kia! Chú dựa vào đâu mà nói tôi là chưa đến tuổi trưởng thành hả? Tôi tên là Úc Tử Duyệt, năm nay 19 tuổi, số chứng minh thư là XXXXXXXXXX. . . . .Không tin chú có thể tự đi điều tra! Trong túi của tôi còn có thẻ căn cước đấy!” Úc Tử Duyệt nhìn thấy Lăng Bắc Hàn đi đến vội vàng đi giày vào vọt tới trước mặt anh nói lốp bốp rôm rả như pháo nổ.
“Lục Khải, giờ đã mấy giờ rồi mà còn chưa đi chuẩn bị cơm tối?” Lăng Bắc Hàn coi như không có mặt Úc Tử Duyệt nhìn thẳng về phía Lục Khải lạnh giọng quát, âm thanh đó rất là nghiêm nghị và hùng tráng.
“Rõ!” Lục Khải rống lên thật to đáp lại sau đó động tác lưu loát chạy bước nhỏ về lại nơi trú quân.
Cừ thật, làm lính như bọn họ nói chuyện đều rống như vậy sao? Sau khi Lục Khải đi rồi, Úc Tử Duyệt mới mở đôi tay nhỏ nanh trên lỗ tai mình ra.
Đôi con ngươi thâm thúy và sắc bén của Lăng Bắc Hàn lướt qua Úc Tử Duyệt vài lần. Đứng nhìn cô đang ngồi xuống tảng đá lớn ở kế bên rồi để miếng băng vệ sinh trong tay sang một bên, sau đó cởi luôn chiếc giày thể thao Adidas còn lại, tiếp tục rút thêm miếng băng vệ sinh từ trong ấy ra.
Nhóc con này cũng rất thông minh, còn biết dùng băng vệ sinh để làm đệm giày, vừa không bị bong da vừa hút được cả mồ hôi chân.
Năng lực tự giải quyết như cầu riêng cũng không tệ lắm!
Trong lòng Lăng Bắc Hàn thầm đánh giá nhưng nghĩ đến khi nãy suýt nữa cô đã bị nhấm chìm dưới lớp bùn đất, thần sắc trong mắt anh bỗng trở nên nặng nề. 7, 8 tháng qua, tuyến đường từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng có thể so với Quỷ Môn Quan, cô nhóc này chỉ có một thân một mình mà cũng dám xông đến nơi này? Đã bị cái gì kích thích?
Giận dỗi với cha mẹ? Thất tình? Hay là kì thi bị thất bại?
Tuy trong lòng Lăng Bắc Hàn nghĩ như thế nhưng thân là một lính Trinh sát vì vậy chẳng mấy chốc lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
“Không cần biết cô có đủ tuổi trưởng thành hay chưa, sáng sớm ngày mai cô mới được rời khỏi đây!” Anh không hài lòng trợn mắt lườm cô trầm giọng nói.
“Êh! Cái tên quân nhân đáng ghét này! Chú dựa vào cái gì chứ? Con đường này là nhà của chú hay sao?” Úc Tử Duyệt nghe Lăng Bắc Hàn nói vậy thì tức giận kích động nhảy tưng tưng lên, trừng mắt nhìn anh thét to đến chói tai.
Đồ đáng ghét! Đồ quân nhân thối tha! Đừng tưởng rằng mình đã cứu tôi một mạng là có thể chỉ tay năm ngón với tôi nhá!
Điệu bộ hung dữ không khuất phục ấy khiến cô càng thêm tràn đầy sức sống và tinh thần vô cùng phấn chấn.
Lúc này, rầm rộ tiếng bước chân chỉnh tề âm vang có lực vang lên cuốn theo từng trận cát bụi tung bay.
“Úi….Ối…..Khụ khụ…..” Úc Tử Duyệt bị sặc đến phải ho khan vài tiếng.
Một vị quân nhân dẫn đầu đi tới trước mặt Lăng Bắc Hàn, quay mặt hành lễ báo cáo với anh ta, đưa lên một chiếc túi du lịch giao cho Lăng Bắc Hàn.
“Túi xách của tôi!”
“Dựa vào chiếc túi xách của cô đang ở trong tay tôi!” Lăng Bắc Hàn giơ túi du lịch lên cao. Cô nhóc này cũng thật may mắn, túi du lịch vậy mà không hề bị cuốn đi, hơn nữa hình như vẫn còn nguyên vẹn không sức mẻ gì, chỉ bị văng lên một ít bùn đất.
“Này…..Quân nhân các ngươi là cường đạo hay sao? Trả ba lô lại cho tôi!” Úc Tử Duyệt bước lên hét lớn muốn đoạt lại túi du lịch trong tay Lăng Bắc Hàn. Ai ngờ, Lăng Bắc Hàn đã cất bước đi nhanh về hướng quân doanh.
“Êh! Trả cái túi lại cho tôi!” Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lăng Bắc Hàn cô rống lên thật to, đang muốn cất bước đuổi theo nhưng vì phải khom người nhặt miếng băng vệ sinh trên đất lên.
Bởi vì cô chính là một người công dân tốt biết giữ gìn bảo vệ môi trường!
Nhưng khi đứng dậy thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Lăng Bắc Hàn đâu nữa, cô chỉ đành chạy đi về hướng quân doanh.
Khi chạy đến nơi đóng quân dựng bằng lều vải quân dụng thì trong quân doanh đang chuẩn bị cơm chiều. Nhóm nhóm chiến sĩ đang xếp hàng chỉnh tề thành đội ngũ để đợi lấy cơm.
Cặp mắt đen sáng quắc của Úc Tử Duyệt linh loạt ngó dáo dác trong đám người họ một hồi lâu, nhưng cũng không tìm ra được bóng dáng của người sĩ quan kia!
***
“Cậu Lăng, bà cụ Tư lệnh nhà cậu hôm nay đã gọi điện thoại cho cậu rất nhiều lần rồi đấy, mau mau gọi lại cho bà cụ ấy một cuộc điện thoại đi!” Lăng Bắc Hàn vừa mới bước vào lều trại, chính trị viên Trương liền trầm giọng nói với anh rồi chỉ chỉ tới điện thoại ở trên bàn.
“Bà cũng thật là, tôi đã tắt máy rồi vậy mà còn gọi đến tận đây!” Hai hàng lông mày của Lăng Bắc Hàn chau lại, anh để chiếc túi xuống nhận lấy điếu thuốc lá từ chính trị viên Trương đưa tới, tự châm lửa rít vào một hơi nhả ra từng đợt khói rồi nói,
“Tôi nói này cậu Lăng, cậu năm nay cũng đã 30 rồi, khó trách ông bà cụ sốt ruột như vậy, ông bà cụ đang mong đợi được bế cháu đấy!” Chính trị viên Trương hít một hơi thuốc rồi trầm giọng nói với Lăng Bắc Hàn đang đứng thẳng tắp như cây tùng ở bên cạnh.
Lăng Bắc Hàn đương nhiên hiểu lời của chính trị viên Trương vừa nói, bởi vì hai vị nhà anh đã làm việc qua tư tưởng với anh rồi!
Lăng Bắc Hàn liếc xéo chính trị viên Trương đang ngồi ở cạnh bên, vừa định mở miệng nói chuyện ai ngờ một bài nhạc Rock’n Roll hết sức chói tai không biết từ đâu vang lên.
Chính trị viên Trương sững người ngó dáo dác một vòng trong lều trại. Chợt thấy Lăng Bắc Hàn mở ra chiếc túi ba lô du lịch kia, lục lọi ở trong đó một hồi rồi móc ra một cái điện thoại di động.
‘Tên khốn kiếp?’ Lăng Bắc Hàn nhìn tên cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại, còn có tấm hình gọi tới là một gương mặt bị đánh dấu chéo đỏ chói. Phía sau dấu gạch chéo màu đỏ ấy là gương mặt của một người thanh niên đang mím môi lại còn hơi nhíu mày.
Úc Tử Duyệt lần theo tiếng chuông gọi đến cho điện thoại di động của mình mà tìm được Lăng Bắc Hàn, “Ôi! Điện thoại của mình đây rồi!” Cô chẳng thèm để ý đến hình tượng mà xông thẳng vào trong lều, nhón chân lên muốn đoạt lấy chiếc điện thoại từ tay của Lăng Bắc Hàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!