Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Yêu Của Ông Chú Già Họ Lăng

“Úc Tử Duyệt! Cậu hung dữ như thế, mai này còn ai dám cưới cậu đây?” Trong loa điện thoại vang lên lời nhạo báng của Lệ Mộ Phàm cũng chính là oan gia đối đầu một mất một còn với cô từ nhỏ đến lớn, Úc Tử Duyệt tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ sẵn giờ phút này lại càng đỏ hơn.

“Lệ Mộ Phàm! Dù cho Úc Tử Duyệt tôi có làm ni cô đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ lấy cậu đâu!” Úc Tử Duyệt tức quá chỉ biết gào lên thật to sau đó liền cúp điện thoại, suýt nữa dằn không được mà toan vứt luôn chiếc điện thoại di động.

“Đồ khốn kiếp…..Đồ khốn kiếp xấu xa….” Một chân đang đá liên tục lên mặt cỏ, miêng thì không ngừng lẩm bẩm mắng chửi, nghĩ tới mình khi nãy suýt chút nữa đã mất mạng vậy mà ở trong điện thoại còn bị cậu ta giễu cợt, lồng ngực liền buồn bực khó chịu, lại còn tủi thân, thật là khó chịu!

Mình thực sự căm ghét cái cảm giác khó chịu này!

Vẫn im lặng đứng gần một nơi gần đó, Lăng Bắc Hàn dường như đã hiểu ra được điều gì, té ra nhóc con này cũng có lúc cau có không vui, cất bước vững vàng ổn định đi về hướng cô.

“Úc Tử Duyệt!”

“Có mặt!”

Bỗng đâu một giọng nói hùng hậu to lớn đầy từ tính vang lên, trong lòng vốn đang tủi thân khó chịu Úc Tử Duyệt liền tỉnh táo tinh thần hẳn lên, phản xạ có điều kiện mà trả lời. Khi xoay người lại về phía sau thì lại đối diện với gương mặt cương nghị của Lăng Bắc Hàn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc xụ xuống, “Chú à, làm ơn tha cho tôi đi…….Hiện tôi không có tâm tình để đấu võ mồm với chú đâu……” Bờ vai nhỏ nhắn cũng rụt lại, chẵng những người mệt mỏi mà lòng cô cũng rất mệt mỏi.

Nhóc con này lại gọi mình là chú?

Nhưng khi nhìn thấy kiểu cách dễ dàng buông xuôi ấy của cô Lăng Bắc Hàn ngược lại hơi bất ngờ, “Tôi cũng không có thời gian nói nhảm với cô, nhanh đi rửa tay ăn cơm!” Lăng Bắc Hàn nói xong liền xoay người bước đi về hướng quân doanh.

Hứ! Giọng điệu miệng lưỡi nói chuyện của người này sao lại giống y hệt như cha già thân yêu ở nhà của mình vậy chứ?

Trong lòng Úc Tử Duyệt thầm nghĩ vậy tâm tình cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.

***

Tối đến, cô được nhân viên cần vụ sắp xếp cho ngủ lại ở một lều trướng trong quân doanh. Cũng nhờ thông qua vị đồng chí nhân viên cần vụ tốt bụng nhiệt tình mới biết được, cái người doanh trưởng gì đó tên là Lăng Bắc Hàn quân hàm là Trung tá.

Doanh trại này của bọn họ là được quân khu tạm thời điều tới trợ giúp.

“Lăng Bắc Hàn. . . .Trả lại chiếc túi cho tôi. . . . Tôi còn phải đi Lhasa đấy. . ..” Ngã xuống tấm ván giường thô cứng, Úc Tử Duyệt mơ mơ màng màng nói sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt mới vừa rời giường thì đã bị ban trưởng ban cấp dưỡng Lục Khải lôi kéo lên xe chuyển vận để bắt đầu xuất phát.

“Anh hai à! Này ông anh, tôi…..Tôi thật sự là 19 tuổi rồi !” Úc Tử Duyệt ngồi trong xe, chốc lát thì nhìn ngó ra ngoài cửa sổ, chốc lát thì quay lại nhìn Lục Khải đang rất nghiêm túc chuyên tâm lái xe sốt ruột giải thích.

“Cô bé! Doanh trưởng chúng tôi nói rồi, không cần biết cô có phải là vị thành niên hay chưa, hôm nay nhất định cô phải an toàn về đến nhà!” Lục Khải cũng không có nhìn sang cô mà chỉ trầm giọng nói, có vẻ như nói nhưng không cho người ta phản bác lại.

“Doanh trưởng chúng tôi, doanh trưởng chúng tôi, bộ người đó là cha của anh sao? Anh tin anh ta đến nỗi ngay cả chứng minh thư của tôi cũng không chịu xem? Không nhận sự cầu xin từ người khác là tác phong quân nhân của các người sao?” Úc Tử Duyệt sắp bị đám quân nhân này làm cho tức chết rồi, trơ mắt ngồi nhìn xe chạy càng lúc càng xa, trong lòng cô nôn nóng như lửa thiêu đốt!

“Tất cả hành động nghe theo chỉ huy! Doanh trưởng nói thế nào thì tôi liền làm theo thế đó! Nhất định phải nghe theo!”

Lúc nghe Lục Khải rống to hô một câu, lần này Úc Tử Duyệt không bịt lỗ tai nữa mà len lén vác chiếc túi ba lô của mình lên.

“Ây da…..Đau quá…..”

“Này! Cô bé, cô làm sao vậy?”

“Anh hai à, bụng của tôi, bụng tôi, đau quá. . . . Híc. . . .Tôi muốn, muốn đi toilet……” Hai tay Úc Tử Duyệt ôm chặt lấy bụng nhăn mặt khổ sở nói.

“Két….”

Lục Khải thật thà vội vàng đạp xuống thắng xe lo âu nhìn sang cô hỏi, “Cô….Cô không có lừa tôi đây chứ?”

“Tôi xin thề với Mao chủ tịch! Tuyệt đối không có!” Úc Tử Duyệt lớn tiếng tuyên bố xong đưa tay mò tới chốt cửa mở cửa xe nhảy xuống……

Kếp tiếp, Lục Khải cũng nhảy xuống theo cô.

 

“Anh hai à, tôi…Tôi đi ngoài mà anh cũng muốn đi theo hả?” Úc Tử Duyệt vừa định chạy trốn nhưng thấy Lục Khải cứ đuổi theo mình, cô nhanh nhẹn núp ở phía sau một tảng đá lớn làm bộ muốn cởi quần ra, chỉ ló lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về hướng Lục Khải hét lớn.

“Tôi, tôi không nhìn thấy gì đâu!” Lục Khải thật thà vội vàng xoay người đưa lưng về phía cô.

Úc Tử Duyệt che miệng cười trộm, anh lính này thật là đáng yêu nha, “Vậy, vậy anh không được nhìn lén đâu đó!” Cô lại lớn tiếng quát lên, sau đó rụt đầu nhỏ xuống, hai mắt ngó dáo dác chung quanh vùng thôn quê hoang vu một vòng, ngay sau đó cong chân bỏ chạy thật nhanh.

Năm phút đồng hồ trôi qua……

“Cô bé, xong chưa vậy?” Lục Khải thoáng nhìn xuống đồng hồ trên tay mình, vẫn đứng đưa lưng về phía khối đá lớn kia la lớn.

“……” Không có ai đáp lại.

“Cô bé à?”

“……”

Lúc này, điện thoại di động trong túi Lục Khải bỗng rung lên.

“Lục Khải!”

“Dạ, doanh trưởng!”

“Úc…..Úc Tử Duyệt đâu?”

“Cô ấy, cô ấy đang đi vệ sinh ạ!”

“……”

Lăng Bắc Hàn ở đầu điện thoại bên kia vừa nghe Lục Khải nói xong lập tức biết ngay Úc Tử Duyệt đã bỏ trốn.

Thật là khó lòng phòng bị!

Anh dự đoán được Úc Tử Duyệt sẽ bỏ trốn nên cố ý gọi điện thoại để nhắc nhở Lục Khải, không ngờ cô gái nhỏ kia còn hành động nhanh hơn mình tưởng!

***

Thành công chạy trốn, Úc Tử Duyệt lại lần nữa tiếp tục cuộc hành trình, lần này khi đến gần những đoạn đường có quân doanh đóng quân thì cô chuyển sang đi đường vòng. Dù biết là bọn họ cũng vì muốn tốt cho mình, nhưng nơi mà Úc Tử Duyệt này đã muốn đi thì nhất định phải phải đến cho bằng được.

Tuy nhiên, từ bài học lần trước, cô sẽ rất cẩn thận, rất cẩn thận, không để cho mình xảy ra nguy hiểm là được rồi.

Nhớ tới cái người quân nhân tên Lăng Bắc Hàn đó đã cứu mình một mạng, thực sự mà nói thì trong lòng cô vẫn thấy rất cảm kích anh ta.

Trời lúc này đang vào đêm, lại thêm đổ xuống trận mưa to, cũng may, cô và mấy người bạn đồng hành khác đã tìm được một nhà trọ để ngủ lại. Đợi ngày mai mưa giảm bớt rồi tiếp tục lên đường.

“Nè! Mọi người nghe tin gì chưa? Ở phía trước có một khu trường tiểu học vừa mới bị sạt lở, bị sụp đổ nát bét hết. Bên trong đó còn bị mắc kẹt hơn mười đứa trẻ cơ đấy!” Trên đường đi có bạn đồng hành thấy được cái tin tức này trên Microblogging thông qua điện thoại di động.

“Trường tiểu học? Ở đâu vậy?” Đang đi ở đằng trước Úc Tử Duyệt nghe được tin này lập tức chạy trở lại hỏi thăm.

“Đợi tôi đọc xem…..” Người nam sinh đó nhìn vào điện thoại di động, cẩn thận xem rồi nói lại cho cô biết.

Vừa nghe nam sinh đó nói ra địa chỉ thì Úc Tử Duyệt cũng liền vội lấy điện thoại di động ra, mở ra bản đồ, sau đó không chần chừ cô đeo túi ba lô lên cấp tốc chạy về phương hướng bị nạn.

Khi Úc Tử Duyệt chạy tới chỗ trường học bị núi lỡ sạt lún kia thì cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận