Chương 1147:
Phó Mặc Tranh siết chặt lòng bàn tay trong vô thức. Khi anh đi đến bên cô, cuối cùng cô cười nhạt một tiếng.
“Học trưởng Lâm, đã lâu không gặp.”
Trong mắt, là hờ hững
Bảy năm gặp lại, câu đầu tiên họ nói là, đã lâu không gặp.
Lâm Bạc Thâm Bân nhìn cô gái trước mặt, đáy mắt nổi sóng, u ám và mãnh liệt. Anh trầm mặc hồi lâu, kìm chế nỗi nhớ nhung trào dâng như thủy triều trong lòng.
Cuối cùng, bình tĩnh hỏi: “Bảy năm qua, em sống thế nào?”
Phó Mặc Tranh cười nhạt, sáng chói rực rỡ: “Anh Lâm mong tôi sống tốt hay không tốt?”
Cô trưởng thành, trong hành vi cử chỉ, có nét quyến rũ của một người phụ nữ.
Lỡ đãng vuốt tóc, thỉnh thoảng nhìn lại, một lần mỉm cười, vừa thuần khiết lại quyến rũ.
Phó Mặc Tranh như vậy, quá mức chói mắt.
Nhìn những người đàn ông xung quanh dùng ánh mắt hứng thú hướng về cô ấy, đủ để thấy, cô được hoan nghênh như thế nào, chẳng qua là cô không tự biết thôi.
Nhưng chính kiểu người đẹp không biết mình đẹp này lại càng khiến đàn ông muốn chỉnh phục.
‘Yết hầu của Lâm Bạc Thâm lên xuống, dùng ánh mắt sâu thảm nhìn chằm chằm cô, nói: “Anh mong em sống tốt.”
“Anh Lâm vì muốn an lòng?”
Phó Mặc Tranh tránh tầm mắt của anh, cầm một một ly sâm panh lên uống, cố gắng bình tĩnh lại.
Uống một chút sâm panh, có lẽ lá gan sẽ lớn hơn Lâm Bạc Thâm hơi nhíu mày: “Em biết uống rượu?”
Phó Mặc Tranh nghe thấy vậy, buồn cười nói: “Tôi không còn là một đứa trẻ nữa, biết uống rượu không phải chuyện quá bình thường sao?”
Rõ ràng là anh không vui khi nghe câu trả lời như vậy.
Một lúc sau, Ngô Vi đi tới.
Phó Mặc Tranh muốn chuồn đi, hỏi: “Tí nữa có phải chơi piano tiếp không?”
Ngô Vi biết cô ấy muốn chuồn, dù sao dạ tiện từ thiện kiểu này thực.
sự vô nghĩa, chỉ là một buổi xã giao lớn mà thôi.
“Trong hợp đồng chỉ ghi chơi một bản. Nếu chị mệt thì về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Phó Mặc Tranh để sâm panh trong tay xuống, gật đâu, không đếm xỉa đến Lâm Bạc Thâm, nói với Ngô Vi: “Vậy chị đi trước đây”
Lúc Ngô Vi nhìn thấy Lâm Bạc Thâm, không khỏi hơi sững sờ: “Đây…
Ngài là giám đốc Lâm của tập đoàn MO?”
Lâm Bạc Thâm khẽ gật đầu, nói: “Là tôi”
Phó Mặc Tranh đeo chiếc túi dây xích lên vai, xoay người rời đi, trông rất phóng khoáng.
Nhưng bàn tay thon dài của người đàn ông phía sau đột nhiên nắm lấy cổ tay thanh tú, mịn màng của cô.
Phó Mặc Tranh cau mày quay lại nhìn anh: “Anh Lâm còn có gì muốn chỉ giáo sao?”
So với sự thiếu kiên nhẫn và gấp gáp muốn chạy trốn của cô, Lâm Bạc Thâm giống người kiểm soát mọi thứ hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!