Chương 1167:
Lâm Bạc Thâm xoa xoa đầu của Xương Sườn, đi vào trong nhà, nhàn nhạt ném một câu: “Vô dụng.”
Xương Sười Đến trên ghế salon, Lâm Bạc Thâm đút thức ăn của mèo cho Xương Sườn ăn, nói: “Ngày mai chúng ta đi tìm cô ấy đi.”
“Meo meo.” Cũng được thôi.
Lâm Bạc Thâm nói với Xương Sườn: “Hiện tại cô ấy không có hoạt động, cũng không thể đi ra ngoài chơi, chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy rất buồn chán”
. Con đã cố hết sức.
“Meo meo.” Xương Sườn liếm thức ăn trong lòng bàn tay của Lâm Bạc Thâm.
Anh ấy bất lực cười cười: “Thật ra bố có chút ghen tị với con, có thể chính đáng ở bên cạnh cô ấy mấy ngày.”
Xương Sườn: … Ghen ty với một con mèo, bố thấy như vậy thích hợp sao.
Lâm Bạc Thâm đùa giỡn, nói: “Ngay cả con mà bố cũng không bằng”
“Bố muốn để cho mẹ của con ở cạnh chúng ta mấy ngày, giống như lúc trước, làm món sườn xào chua ngọt mà cô ấy thích ăn, làm món thịt kho tàu mà cô ấy thích ăn, vỗ béo cô ấy và con. Điều quan trọng là cùng dưỡng bệnh với cô ấy.”
Nhưng cô ấy nhất định không chịu, sẽ không cho anh ấy một chút cơ hội nào.
Lâm Bạc Thâm tự hỏi vấn đề này, thậm chí rất khó giải quyết.
Sáng sớm hôm sau, Phó Mặc Tranh ngồi xe của công ty, đi đến đài truyền hình Devil City ở Bắc Thành để ghi hình chương trình “Nhanh chóng chạy trốn”.
Ở trên xe của công ty, Phó Mặc Tranh xem những kỳ trước của chương trình “Nhanh chóng chạy trốn” để hiểu sơ lược về dự án ghi hình và quy trình của chương trình này.
Ngô Vi nói: “Tranh Tranh, tuy rằng đây là lần đầu tiên chị tham gia chương trình tạp kỹ, nhưng chị thông minh như vậy, biểu hiện của chị trong chương trình nhất định sẽ tốt, đến lúc đó lại sử dụng tài năng đàn piano của chị tham gia một ít dự án, em tin chắc chị sẽ thu hút rất nhiều danh tiếng ở trong nước”
Phó Mặc Tranh nhàn nhạt nói một câu: “Cho nên cách mà chị thu hút danh tiếng là phải tham gia chương trình tạp kỹ, mà không phải là chơi piano trong buổi hòa nhạc sao?”
Giọng điệu của cô ấy rất nhạt, không có giọng điệu chỉ trích, nhưng Ngô Vi nhiều ít cũng nghe được cô ấy không hài lòng với chuyện này.
Ngô Vi mím môi, nói: “Tranh Tranh, chị có biết có bao nhiêu người muốn tham gia chương trình này hay không, công ty tốn rất nhiều công sức tìm tài nguyên cho chị, chị cứ cười nhạt như vậy sao?”
Phó Mặc Tranh không muốn nói nhiều lời, hiện tại cô ấy cũng đã ở trên đường đi, nhiều lời cũng vô ích, nhưng Ngô Vi lại nói chuyện này là tốt cho cô ấy.
“Không phải là chị cầu xin các em tìm tài nguyên cho chị, là do các em không hề báo cho chị một tiếng mà đã tự mình ký hợp đồng. Ngô Vị, chúng ta làm việc với nhau cũng đã nhiều năm rồi, chị không muốn cãi nhau với em, nhưng mong em tôn trọng sự lựa chọn của chị.”
Nói xong, Phó Mặc Tranh bịt mắt lại, nghiêng đầu tìm chỗ để ngủ một giấc.
Ngô vi: “…”
Cô Phó thực sự rất khó phục vụ!
Ngô Vi nhìn dáng vẻ không sợ chết của cô ấy, nhịn không được mà nói một câu: “Chị không thiếu tiền, nhưng chị có suy nghĩ cho cảm nhận của em hay không. Phó Mặc Tranh, chị muốn tùy hứng, một năm sau chị kết thúc hợp đồng với tập đoàn Hoàn Cầu, em sẽ không quan tâm đến chị nữa”
Nhưng sự phát tiết của Ngô Vi giống như việc đánh vào một cây bông gòn.
Đối phương căn bản lười đáp lại, bịt mắt giống như đã ngủ.
“..” Ngô vi tức chết rồi.
Công ty chi nhánh của tập đoàn xuyên quốc gia MO.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!