Chương 123
Mộ Vi Lan vừa giúp anh bôi thuốc, băng bó, vừa lẩm bẩm nói: “Em tưởng rằng em không keo kẹt như những người con gái khác, em biết anh và Hướng Nam Tây là chuyện của quá khứ rồi, nhưng mà… em vẫn không kìm được ghen tuông, Phó Hàn Tranh, lần này quay về Bắc thành, anh có thể giữ khoảng cách với Hướng Nam Tây không? Em biết, cô ấy là chị dâu của anh, tiểu Hàm lại là con của.”
Phó Hàn Tranh trực tiếp kéo người phụ nữ đang quỳ ở phía sau giúp anh bôi thuốc đến trước lồng ngực.
Mộ Vi Lan không kịp phòng bị, liền bị ngã vào trong lòng anh, “Em vẫn chưa giúp anh băng bó xong mà..”
“Chẳng phải anh đã nói, anh và Hướng Nam Tây không có bất kì quan hệ nam nữ nào sao?”
Lời anh nói, sao cô lại luôn nghe bằng tai trái, ra bằng tai phải như vậy chứ?
“Anh không cần lừa em nữa đâu, nhóm máu của anh và tiểu Hàm đều giống nhau, trên thế giới làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ.”
Cô có thể hiểu rõ sự thật, Phó Hàn Tranh từng có quan hệ với Hướng Nam Tây, suy cho cùng thì có quá khứ của ai là không trải qua một lần yêu đương chứ? Phó Hàn Tranh chỉ là cùng Hướng Nam Tây tạo ra một “mạng người” mà thôi.
Nhưng cô không chấp nhận việc Phó Hàn Tranh nói dối lừa gạt cô, điều cô không thể khoan dung được nhất, chính là lừa gạt.
Người đàn ông sâu lắng nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt có chút lạnh lùng, Mộ Vi Lan co rúm cổ lại, “Em đã nói sai cái gì mà anh phải nhìn chằm chằm vào em như vậy?”
Cảm giác của Phó Hàn Tranh cho người khác chính là tương đối nghiêm nghị, đặc biệt là vào lúc anh chuyên tâm nhìn một người nào đó, thì lại càng nghiêm túc hơn.
Người đàn ông chăm chú nhìn một hồi lâu, cuối cùng có chút giống như là bất lực than thở một tiếng, kìm nén lại tức giận giải thích: “Anh có cùng nhóm với máu anh trai anh, tiểu Hàm lại vừa lúc có cùng nhóm máu với anh trai anh, có hiểu không?”
Anh không ngờ rằng, lần trước Mộ Vi Lan lại vì chuyện này, nên mới nổi giận với anh bao nhiêu ngày như vậy?
Mộ Vi Lan đơ ra, ánh mắt loé lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng, “Vậy nói như thế, tiểu Hàm thực sự không phải là con của anh và Hướng Nam Tây rồi?”
Đáng ghét, Hướng Nam Tây cố ý nói anh với tiểu Hàm có cùng nhóm máu với nhau, chính là muốn để cho cô hiểu nhầm!
Thực ra bây giờ nghĩ lại, chuyện này vừa nhìn thì biết chính là âm mưu của Hướng Nam Tây.
Nhưng mà, cô là người trong cuộc, nên bị mê hoặc cũng là chuyện hết sức bình thường, phụ nữ một khi ghen, thì chẳng còn cái gì gọi là lí trí nữa, thì đừng bàn về IQ.
Mộ Vi Lan lại tò mò hỏi: “Nhưng mà, anh nói lần trước anh yêu là khi học đại học, Hướng Nam Tây lại nói với em, năm đó khi hai người cùng nhau học đại học, anh ở dưới sảnh kí túc xá của cô ấy xếp nến trái tim, anh thực sự từng theo đuổi Hướng Nam Tây sao?”
Người đàn ông hoài nghi nhìn cô, không trả lời câu hỏi này, mà lại cố tình hỏi ngược lại cô: “Em cứ luôn lôi kéo quan hệ cho anh và cô ấy, em hy vọng anh sẽ theo đuổi cô ấy sao?”
“Làm sao có thể… em đương nhiên không hy vọng anh theo đuổi cô ấy rồi!” Có người phụ nữ nào mà không quan tâm đến người yêu cũ của bạn trai hiện tại chứ?
Tốt nhất là, không dây dưa gì hết.
Nếu như không quan tâm, chắc chắn là không đủ thích, cô bây giờ càng ngày càng lún sâu, đặc biệt là khi Phó Hàn Tranh bỏ cái tôi xuống để chạy đến đảo Li Giang làm hoà với cô, còn suýt chút nữa thì mất mạng, người phụ nữ nào mà không rung động được chứ?
Đặc biệt, người này, còn là Phó Hàn Tranh, Phó Hàn Tranh kiêu ngạo thanh cao.
“Anh đúng thật là ở dưới kí túc xá của cô ấy, xếp nến trái tim cho cô ấy.”
Mộ Vi Lan thấy anh cứ tự nhiên như vậy mà thừa nhận, còn bày ra bộ dạng thẳng thắn vô tư, liền vô cớ tức giận. Nhưng rõ ràng là cô bảo anh nói thật mà.
Cô mím môi, mặt lạnh lại, ngón tay cứ chốc chốc lại đùa giỡn cái băng gạc được băng bó trên người anh, Phó Hàn Tranh cúi đầu nhìn, mặt cô hơi sưng lên, trong mắt anh, lại giống như đang nhõng nhẽo.
Phó Hàn Tranh cố tình nói: “Anh nói thật, em lại nổi giận, em rốt cuộc muốn anh phải như thế nào?”
“Em chỉ là có chút ghen tỵ với Hướng Nam Tây mà thôi.”
Nhưng vừa nói xong, cô lại có chút căng thẳng nhìn vào biểu cảm của anh.
Cô nói cô ghen tỵ với Hướng Nam Tây, có phải sẽ khiến cho Phó Hàn Tranh cảm thấy cô gây rối vô cớ lại còn ghen tuông không?
Nhưng Phó Hàn Tranh lại cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, hạ thấp giọng lên tiếng nói: “Có điều, xếp nến trái tim cho cô ấy, là vì để cho anh trai anh tỏ tình với cô ấy.”
Mộ Vi Lan nắm chặt tay thành nắm đấm đạp nhẹ lên lồng ngực của anh một cái, “Anh làm gì mà cứ một câu nói thành hai câu thế?”
Anh chính là đang cố tình chọc ghẹo cô!
Phó Hàn Tranh cười nhẹ một tiếng, nắm chặt lấy nắm đấm nhỏ của cô, “Em nghĩ khi anh thích một người phụ nữ, thì sẽ xếp nến trái tim để tỏ tình cô ấy sao?”
Chuyện như thế này, Phó Hàn Tranh không thể làm được.
Một là cảm thấy không thích hợp, hai là, ngộ nhỡ người ta từ chối trước mặt mọi người, thì chẳng phải sẽ trở thành trò hề sao?
Vả lại, cái cách này, chỉ phù hợp với hai người đang yêu nhau muốn chơi trò lãng mạn, chứ không phù hợp với trò tỏ tình đối phương, bởi vì, cái cách này, hiệu suất quá thấp.
Mộ Vi Lan nhìn anh, con mắt trong veo cong lại cười, “Anh đi xếp nến trái tim, cảnh tượng đó hình như rất kỳ lạ đấy nhỉ.”
Không phải là rất kỳ lạ, mà là vô cùng kỳ lạ.
Nếu không phải anh trai anh sai đi, thì sao anh lại có thể làm chuyện như thể được chứ?
Nếu là người khác nhờ anh làm những chuyện ấu trĩ như vậy, thì anh sẽ không thể đồng ý được.
“Vậy khi anh thích một người con gái, thì anh sẽ làm như nào?”
Sau khi Mộ Vi Lan hỏi xong câu này, ánh mắt của Phó Hàn Tranh sâu lắng xuống vài phần, nhìn cô một cách sâu sắc, “Anh sẽ thẳng thắn để cô ấy trở thành…”
Để cô ấy không thể trốn chạy, không cho cô ấy bất kì cơ hội nào để nhìn người đàn ông khác.
“Nhưng ngộ nhọc người ta không bằng lòng thì sao? Anh làm như vậy, cũng quá là bá đạo rồi… ừm…!”
Người đàn ông giữ vào sau đầu của cô, đôi môi mỏng trực tiếp đưa xuống, ra sức hôn cô thật mạnh.
Mộ Vi Lan không kìm lòng nổi chìa tay ra ôm chặt lấy anh.
Cô và Phó Hàn Tranh đã rất lâu chưa thân mật rồi, cô có chút nhút nhát xấu hổ, vào lúc người đàn ông cởi bộ quần áo ngủ của cô ra, cô quấn lấy cổ của anh, đỏ mặt nhẹ nhàng gọi: “Phó Hàn Tranh…”
“Bỏ Phó đi.”
“Hàn Tranh… anh có thể nhẹ nhàng một chút không?”
Nói xong câu này, Mộ Vi Lan lập tức ép mặt xuống thật thấp, đã sắp cúi xuống đến ngực cả rồi.
Nhưng Phó Hàn Tranh không đáp lời cô, mà gửi tặng lại cô, chỉ có dũng mãnh hơn…
Sóng biển ở bên ngoài căn phòng, trong đêm tối yên tĩnh, vô cùng rõ rànØff Cửa kính không đóng chặt, gió biển se se lạnh thổi vào, nhưng lại không thổi được khung cảnh êm dịu tuyệt đẹp của căn phòng…
Không biết duy trì được bao lâu, vào lúc Mộ Vi Lan sắp ngất xỉu, Phó Hàn Tranh cuối cùng cũng bỏ cô ra, đôi môi mỏng đè lên bên tai cô trêu đùa, “Quay về luyện tập cho tốt, thể lực quá kém rồi.”
Mộ Vi Lan mệt vùi đầu vào trong lòng anh, một ngón tay cũng không muốn động đậy, Phó Hàn Tranh ôm lấy cô, một tay thò vào trong túi quần của bộ vest ở bên cạnh, nhãn ra chiếc nhẫn cưới, đeo lại lên trên ngón áp út của cô, thấp giọng hạ lệnh: “Không được tháo ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!