Chương 1245:
“Hôm nay không phải về Bắc Thành sao? Anh đưa em về”
Phó Mặc Tranh từ chối mà không cần suy nghĩ.
“Tôi đang ở trước cửa khách sạn”
Muốn từ chối cũng không được.
Khi Phó Mặc Tranh bước ra khỏi khách sạn với một chiếc vali nhỏ, Lâm Bạc Thâm, đang đứng bên xe hút thuốc, nhìn lên thấy cô. Người đàn ông nhanh chóng dập tàn thuốc, sau đó sải bước đứng dậy giúp cô xách hành lý.
Ngay khi anh đến gần, Phó Mặc Tranh nhìn thấy những vết bầm tím và máu khô trên khóe miệng anh.
“Lại đánh nhau à?”
Lâm Bạc Thâm hờ hững cười với cô, cất vali vào trong cốp xe, nói: “Lần trước cùng mấy người đồng trang lứa đánh nhau, còn có thể đánh trả, bây giờ cùng trưởng bối đánh nhau, chỉ có thể chịu trận”
“Nếu không phải anh gây rối với người ta trước, ai lại đánh anh vô cớ?
“Thật vậy, anh đã cướp mất bảo bối của họ nên bị đánh.
Anh mở cửa xe, mời cô vào, Phó Mặc Tranh dựa sát vào anh, ngửi thấy mùi thuốc lá nhẹ trên người anh.
Phó Mặc Tranh nhíu mày càng sâu, hiển nhiên không vừa lòng: “Anh hút thuốc còn đánh nhau, rất lợi hại”
Lâm Bạc Thâm bị lời nói của cô làm cho buồn cười, nhẹ giọng đáp lại: “Cô là một cô gái mà còn chơi đua xe sinh tử.. Chúng ta đều lợi hại, rất xứng đôi.
Phó Mặc Tranh không còn dám trêu chọc của anh nữa.
Khi đến sân bay, Lâm Bạc Thâm xách vali của Phó Mặc Tranh từ Sau xe.
Phó Mặc Tranh vội nói: “Được rồi, anh về đi”
Lâm Bạc Thâm cong môi, khi cô quay đi, anh đưa tay nắm lấy tay cô, anh lấy ra một chiếc xe máy bay, cùng chuyến với cô.
“… Lâm Bạc Thâm, anh là kẹo cao su sao?”
“Anh học hỏi tinh thần theo đuổi của em”
“Tôi từng theo đuổi anh bằng cách này?”
“Coi như anh trí nhớ kém đi” – Lâm Bạc Thâm trêu ghẹo cô.
Mặc dù Phó Mặc Tranh ngồi bên cạnh anh, cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và không nói chuyện với anh.
Lâm Bạc Thâm cố ý hỏi: “Anh vừa rồi hút thuốc, làm cho em tức giận?”
Lâm Bạc Thâm tự giải thích: “Lần trước anh đã hứa với em là không hút thuốc nữa, nhưng em biết đấy, đàn ông đôi khi rất căng thẳng, đặc biệt là những người đàn ông như anh. Những người không có người yêu bên cạnh, tất nhiên giờ em đã quay lại, nhưng dù vậy anh vẫn lo lắng em không cần anh nữa nên đôi khi mới hút”
Cuối cùng cô cũng quay mặt sang nói chuyện với anh: “Lâm Bạc Thâm, anh không cần mặt mũi nữa?”
“Không”
Phó Mặc Tranh nghiêm nghị nói: “Tôi không phải là người yêu của anh, chúng ta đã chia tay từ lâu rồi Lâm Bạc Tâm không hề khó chịu hay tức giận, “Nếu em không muốn làm người yêu của anh thì hãy làm bà Lâm”
“Tổng giám đốc Lâm, anh mau nhặt liêm sỉ lên đi”
Lâm Bạc Thâm nhìn cô bằng ánh mắt chân hành: “Anh không cần gì cả, anh chỉ cần em”
Phó Mặc Tranh bây giờ chính là nhân vật được chăm sóc đặc biệt, trong bữa cơm, Mộ Vi Lan gắp một miếng thịt to cho cô: “Con ăn nhiều vào, người không có chút da thịt nào cả”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!