Chương 1251:
Cô đến rồi.
Cô bước đến gần anh, thờ ơ nhìn anh rồi nói: “Tôi gặp anh rồi, anh có thể đi”
Khóe miệng Lâm Bạc Thâm cong lên lông mày giãn ra, vươn tay.
năm lấy cánh tay cô, ôm cô vào lòng.
“Ôm tôi một cái”
Cô rõ ràng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
Cô khế cau mày nói: “Anh lại hút thuốc”
“Chờ người rất cô đơn, anh chờ một lúc tay chân rảnh rỗi nên hút vài điếu”
Anh không phủ nhận, cúi xuống, hầu kết áp vào trán cô, khi nói chuyện dây thanh quản của anh rung nhẹ lên.
“… Tôi không bắt anh đợi”
“Là anh cam tâm tình nguyện.”
Phó Mặc Tranh vươn tay khẽ đẩy anh ra, ngước mắt lên nhìn anh, trên mặt có dấu vết bị đánh, còn đánh không nhẹ.
“Lại đánh nhau à?”
“Phải”
Phó Mặc Tranh hỏi: “Lần này là cùng với trưởng bối hay hậu bối?”
“Hậu bối” – Đôi mắt Lâm Bạc Thâm ánh lên một nụ cười.
“Sao suốt ngày để người ta đánh thế?”
“Vì anh kính già yêu trẻ”
Trò đùa này không vui chút nào.
Nhìn những vết bầm tím trên mặt, Phó Mặc Tranh vô thức đưa tay ra chạm vào.
Lâm Bạc Thâm bắt gặp sự lo lắng thoáng qua trong mắt cô.
Phó Mặc Tranh dùng ngón tay trắng nõn ấn xuống vết thương, nói: “Đau chết anh luôn”
Lâm Bạch Thâm nhìn cô cười: “Anh thật sự đau lắm”
“Vậy anh tìm tôi là để khoe chiến tích à, muốn bày ra bộ mặt đáng thương à?”
“Anh muốn em đau lòng” – Người đàn ông nhìn cô cười, rõ ràng là một người xảo quyệt.
Tại vũ hội mặt nạ được tổ chức tại Hòa Đình, có rất nhiều người ăn vận xinh đẹp, mặt đeo một chiếc mặt nạ tinh xảo. Đi qua đi lại, hy vọng tìm được một bạn nhảy ăn ý, mấy kiểu tiệc xã giao của giới thượng lưu thế này, quá mức nhàm chán.
Khi Phó Mặc Tranh khoác tay Phó Mặc Hằng bước vào đã thu hút vô vàn sự chú ý. Mặc dù hai chị em đều đeo mặt nạ che kín nửa mặt nhưng dung mạo của họ không thể che giấu, khí chất của họ vẫn quá nổi bật giữa đám đông.
Phó Mặc Tranh mặc một chiếc váy đỏ với thiết kế không tay và cổ chữ V hở lưng, người không có cơ thể vô cùng hoàn mỹ thì khó mà mặc được. Chất liệu lụa cao cấp của chiếc váy tôn lên vóc dáng mảnh mai và thon gọn của người phụ nữ.
Ngực đầy đặn, xương quai xanh tinh xảo, lưng tuyết xinh đẹp, vạt váy đung đưa đến mắt cá chân, khi bước đi. Những người một lần nhìn qua đều không thể rời mắt.
Đứng trong góc, Lâm Bạc Thâm hơi nheo lại khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Cô gái đứng cách đó không xa dưới ánh đèn với mái tóc dài hơi xoăn bồng bềnh như rong biển trên vai, trên chiếc mũi thẳng tắp đeo một chiếc mặt nạ lông bướm màu đen, mặt nạ khảm kim cương. Đôi môi cùng chiếc váy dạ hội màu đỏ và làn da trắng như tuyết làm tôn lên toàn bộ con người.
Người phụ nữ của anh quá chói mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!