Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Yêu Của Tổng Tài Mộ Vi Lan Phó Hàn Tranh

Chương 15

Biệt thự nhà họ Phó.

Khi Từ Khôn đem kết quả DNA đưa đến biệt thự, chỉ nhìn thấy Hướng Nam Tây ở trong phòng khách.

“Tổng giám đốc Hướng, Boss vẫn chưa về sao?”

Hướng Nam Tây nhìn ra ngoài: “Xe anh ấy không ở đây, chắc là đi đón Tiểu Đường Đậu rồi. Trợ lý Từ, anh có việc gì sao?”

Từ Khôn nắm lấy tập túi trên tay, che giấu nói: “Ồ, không có gì, chỉ là có tập tài liệu cần Boss đích thân xem, tôi mang đến phòng sách cho sếp vậy.”

Sau khi Từ Khôn mang kết quả DNA vào phòng sách và rời đi, Hướng Nam Tây bước vào phòng sách, mở túi giấy ra và nhìn thấy kết quả giám định DNA.

“Kết quả DNA của Mộ Vi Lan và Phó Mặc Tranh giống nhau 99%.”

Đôi mắt của Hướng Nam Tây run rẩy, nhìn bức ảnh người phụ nữ trên tài liệu. Người phụ nữ va vào cô hôm đó, thực sự là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu?

Cô ấy đã biết mất ba năm này, tại sao lại chọn trở về lúc này?

Mộ Vi Lan…Lẽ nào muốn dựa vào thân phận mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu, kết hôn với Phó Hàn Tranh?!

“Mẹ! Mẹ! Mẹ đang ở đâu thế?”

Bên ngoài cửa, giọng nói của con trai Phó Trạch Hàm vang lên. Cô vội vàng nhét bản kết quả báo cáo vào túi, đặt lại chỗ cũ, và nhanh chóng bước ra khỏi phòng sách.

Mộ Vi Lan làm hai món ăn và một món canh, các món ăn rất đơn giản và giản dị.

Cô nhìn vào món ăn đơn giản” trên mặt bàn, ngượng ngừng nhìn hai người đối diện. Cô mỉm cười và nói: “Cơm canh đạm bạc, ăn tạm đi vậy.”

Tiểu Đường Đậu vui mừng, bàn tay nhỏ cầm lấy cái muỗng và nói: “Mộ Mộ, món canh này trông thật là ngon!”

Mộ Vi Lan mỉm cười với cô bé: “Cô giúp con lấy.”

Bữa cơm nữa, không khí vô cùng ngượng ngùng. Chỉ có Tiểu Đường Đậu là cực kỳ thoải mái, không cảm thấy ngại gì.

Phó Hàn Tranh trong khi ăn không nói câu gì, động tác vô cùng tao nhã, trông giống như công tử quyền quý được giáo dục một cách tuyệt vời.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên phá vỡ sự im lặng.

Phó Hàn Tranh liếc nhìn tên người gọi đến, khẽ cau mày, sau đó đặt bát đũa xuống mà không nói một lời, đi ra ngoài ban công cách phòng khách xa nhất để nghe điện thoại.

Là Từ Khôn gọi điện đến: “Boss, kết quả báo cáo DNA đã có rồi, tôi thấy sếp không ở nhà nên đã đặt trên bàn trong phòng sách cho sếp rồi.”

Sắc mặt Phó Hàn Tranh tối sầm, lạnh lùng đáp lại một tiếng. Sau khi cúp điện thoại, anh trở lại phòng khách, nói với Tiểu Đường Đậu đàng bò trên bàn: “Đường Đậu, ăn xong chưa? Ăn xong thì đi về nhà với bố.”

Tiểu Đường Đậu vặn vẹo cơ thể, nhíu mày nói: “Bố, con còn muốn ở nhà Mộ Mộ xem phim hoạt hình, chúng ta có thể ở lại một chút rồi về được không?”

Phó Hàn Tranh mím môi, nhìn thấy cô bé không chịu rời đi, giọng anh cao lên: “Ở nhà có phòng riêng để con xem phim hoạt hình, về nhà không xem được à?”

Giọng nói của Phó Hàn Tranh trước giờ luôn lạnh lùng, mặc dù khi đối mặt với Tiểu Đường Đậu đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn có lúc không khống chế được bản thân. Dù sao, Phó Hàn Tranh cũng là một người đàn ông làm việc quyết đoán, thủ đoạn đầy mình cho nên giọng nói dù có nhẹ nhàng thế nào đi chăng nữa cũng không bằng một người mẹ yêu thương. Khi Tiểu Đường Đậu vừa mới biết nói, suốt ngày làm nhảm, vô cùng ồn ào, Phó Hàn Tranh đôi khi bận rộn, bị làm phiền quá nên vô tình lườm cô bé, vừa lườm cô bé đã lập tức khóc to. Phó Hàn Tranh rất yêu chiều Tiểu Đường Đậu, cô bé vừa khóc, anh đã không làm gì được.

Lúc, Tiểu Đường Đậu thấy sắc mặt bố trầm xuống, cô bé chu môi, đôi mắt ngấn nước, trèo xuống khỏi ghế, giận dữ nói: “Về thì về, sao lại phải hung dữ làm gì, huh, con về nhà sẽ nói với ông nội, bố lại bắt đầu hung dữ với con rồi!”

Tâm trạng Phó Hàn Tranh không được tốt, cau mày, lấy áo khoác và đi ra ngoài cửa, cũng không dắt cô bé đang gắt gỏng phía sau.

Mộ Vi Lan thấy Tiểu Đường Đậu đáng thương đi phía sau Phó Hàn Tranh, không tránh khỏi chút đau lòng, đứng dậy nói: “Anh Phó, anh không muốn để Tiểu Đường Đậu ở đây chơi với tôi có thể nói cẩn thận, tại sao lại hung dữ với bé? Anh như vậy, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cô bé.”

Người đàn ông này, một vẻ không thể gần ai, rõ ràng là đang bạo lực với một đứa trẻ ba tuổi.

Anh quay sang một một bên, đôi mặt đen sắc sảo nhìn cô: “Nếu tôi nhớ không nhầm, cô Mộ bây giờ chưa phải là bà Phó.”

“Tôi…”

Phó Hàn Tranh đến gần cô, giọng nói thậm chí còn hung hăng hơn: “Tôi thường đưa phụ nữ lạ về nhà hình như cũng không đến lượt cô phê bình, và tôi dạy dỗ Tiểu Đường Đậu thế nào càng không đến lượt cô chỉ trích.”

Nói xong, Phó Hàn Tranh ôm Tiểu Đường Đậu lên và sải bước rời khỏi căn phòng.

Tiểu Đường Đậu ở trên vai Phó Hàn Tranh còn vẫy tay với Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ, con về đây nhé! Hẹn mai gặp lại!”

Khi Phó Hàn Tranh và Tiểu Đường Đậu rời đi, Mộ Vi Lan đặt mông xuống ghế, đưa tay lên trán. Cô cũng thật là thích lo chuyện bao đồng, chuyện của cô còn chưa giải quyết được, bây giờ lại khiến Phó Hàn Tranh tức giận. Đầu cô úng nước rồi hay sao?

Cô nên đối xử với Phó Hàn Tranh như là một ông hoàng mới đúng, nhưng nhìn thấy anh đối xử với Tiểu Đường Đậu như vậy, cô lại bất ngờ tức giận và đau lòng một cách khó hiểu.

Trên đường trở về biệt thự, Tiểu Đường Đậu ngồi ở ghế lái phụ, ôm cánh tay nhỏ phớt lờ Phó Hàn Tranh.

Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô bé: “Miệng đã chu cao thế rồi, có thể treo được bình dầu rồi.”

“Huh! Bố, tại sao bố lại hung dữ với Mộ Mộ?”

Phó Hàn Tranh đưa tay xoa đầu cô bé: “Vẫn còn giận bố à?”

Anh chỉ là muốn xem Mộ Vi Lan có thực sự tốt với cô bé không mà thôi. Mộ Vi Lan bây giờ đang có chuyện muốn nhờ anh, nhưng trong trường hợp này, lại vì cô bé mà đắc tội với anh, rõ ràng, Mộ Vi Lan thực sự thích Tiểu Đường Đậu.

“Bố, con rất thích Mộ Mộ, vì vậy lần sau bố không được phép hung dữ với Mộ Mộ nữa! Nếu không Đường Đậu sẽ rất tức giận!”

Phó Hàn Tranh nuôi cô bé ba năm, Mộ Vi Lan vừa xuất hiện, Tiểu Đường Đậu đã hoàn toàn nghiêng về phía cô, trong lòng anh rất không vui.

Cô bé chu môi, khẩn cầu nhìn anh: “Bố, bố có thể để Mộ Mộ làm mẹ của con không?”

“Con thực sự muốn cô ấy làm mẹ của con như vậy sao?”

Cô bé gật đầu nghiêm túc.

Hướng Nam Tây ngồi trong phòng khách chơi xếp gỗ với con trai 5 tuổi, luôn lơ đãng cho đến khi nghe thấy tiếng ô tô vang lên trong sân. Cô ta giật mình, hai tay run rẩy làm loạn các khối gỗ đã xếp xong.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận