Chương 205
Khi Phó Hàn Tranh từ Bắc thành đến thành phố S, vì đi quá vội vàng, nên không đem theo đồ để thay, bây giờ tuy đã vào thu, thực ra trong hai ba ngày không thay quần áo cũng không sao, nhưng người này lại rất thích sạch sẽ, quần áo sẽ không mặc hơn hai ngày, thì đừng nói là những đồ bó người như quần lót nữa.
Đến buổi tối, khi Phó Hàn Tranh đang tắm, Mộ Vi Lan nghĩ có nên đi xuống siêu thị mua quần lót dùng một lần mới cho anh không, liền đứng ở cửa phòng tắm nói với người đàn ông đang tắm ở bên trong: “Hàn Tranh, em xuống dưới tầng mua ít đồ.”
Bên trong không có tiếng nói gì, chỉ có tiếng nước chảy.
Là cô nói quá nhỏ, nên Phó Hàn Tranh không nghe thấy sao?
Mộ Vi Lan nâng cao giọng lên: “Hàn Tranh, em giúp anh đi xuống dưới tầng mua quần lót, anh cứ tắm thêm một lúc nữa nhé!”
Bên trong vẫn không có tiếng nói gì.
Mộ Vi Lan đành phải gõ cửa, mở một khe hở nhỏ ra, rồi ngó đầu vào bên trong.
Lọt vào mắt, là thân hình nam tính tràn đầy sức mạnh, những múi cơ bắp đó tràn đầy sức hấp dẫn, Mộ Vi Lan không muốn nhìn linh tinh, nhưng lại không kìm được đưa mắt xuống dưới… Cô đỏ mặt nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu chỉ có một ấn tượng – thật là to.
Rõ ràng những chuyện thân mật giữa hai người đều đã làm qua rồi, nhưng khi Mộ Vi Lan đối diện với Phó Hàn Tranh trần truồng, tim vẫn sẽ đập thình thịch giống như muốn nhảy ra ngoài.
“Cái đó, em đi xuống dưới mua chút đồ…”
“Mua cái gì?”
… “Mua quần lót giúp anh.” Nếu không thì, đợi chút nữa anh tắm xong, cũng không thể để trần truồng ngủ được đúng không?
Anh để trần truồng như thế nằm bên cạnh cô, ngộ nhỡ bóp cò, thì phải làm thế nào?
Bây giờ cô là người đang mang thang, không thể làm được, anh trước giờ ở trên giường không phải người có chừng mực, cũng không tính là ấm áp, nếu như anh cứ làm không dừng lại.. Mộ Vi Lan sợ.
Nhưng người đàn ông này, đứng dưới vòi hoa sen, chau mày lại, giống như không nghe thấy gì, lại hỏi một lần nữa, “Mua cái gì cơ?”
Vừa nãy cô nói rất nhỏ sao?
“Quần lót!”
Phó Hàn Tranh vẫn chau mày như thế, cánh tay dài giơ lên, vẫy cô lại, “Em lại đây.”
Giữa hai đầu lông mày, vẫn có vẻ bực bội, giống như là nghe quá nhiều lần nhưng vẫn nghe không rõ, vì thế nên có chút mất kiên nhẫn.
Mộ Vi Lan lẩm bẩm một tiếng, nuốt một ngụm nước miếng, tai của người đàn ông này sao lại không được tốt rồi?
Cô liều mạng di chuyển ánh mắt, định lờ đi thân hình nóng bỏng vô cùng men lì của anh, nhưng người đàn ông này thực sự rất tuyệt vời, chỗ nào cũng toả ra sức hấp dẫn nam tính, khiến cho cô đầu óc quay cuồng.
Cô bước tới, bàn tay thon dài rõ ràng của Phó Hàn Tranh đã ôm vào sau gáy của cô, kéo về phía mình, đôi môi mỏng áp sát vào bên tai cô, cong miệng hỏi: “Vừa nãy em nói đi mua cái gì cơ?”
“.. Không phải anh không đem theo đồ để thay sao? Em xuống dưới tầng giúp anh mua quần lót…”
Lần này, Phó Hàn Tranh chắc đã nghe rõ rồi chứ?
Nói xong, Mộ Vi Lan theo phản xạ nhìn anh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, sự quyến rũ đáng chết, Mộ Vi Lan miệng lưỡi khô nóng.
Bàn tay nhỏ của cô kéo cánh tay của anh ra, “Em, em ra ngoài đây!”
Cô vừa muốn quay người rời đi, Phó Hàn Tranh đã kéo cả người cô lại, “Không cần nữa đâu, tối nay anh không mặc, đợi chút nữa em giúp anh giặt sạch đi, rồi lấy máy sấy sấy khô, sáng ngày mai là mặc được rồi.”
“Nhưng mà…”
Cô vẫn chưa nói xong, ngón tay thon dài của người đàn ông, đã đặt lên đôi môi mềm mại của cô.
Mộ Vi Lan: “..”
Giọng nói khàn trầm thấp của người đàn ông trêu trọc bên tai cô: “Cùng nhau tắm.”
Vẫn chưa đợi cô từ chối, ngón tay dài của Phó Hàn Tranh đã nhanh chóng cởi bộ quần áo trên người cô ra, vơ lấy thân hình mảnh khảnh của cô, ôm cô đến dưới vòi hoa sen.
Cô rất xấu hổ, ở trong lòng anh toàn thân nổi lên màu đỏ, từ khuôn mặt, đến tai, đến cổ.. cuối cùng, đến cả đầu ngón chân cũng xấu hổ đến mức cuộn tròn lại với nhau.
Mộ Vi Lan cảm giác mình đã bị trúng kế, rủ mắt xuống không dám nhìn anh, để mặc cho bàn tay to kia hoành hành trên người cô, “Có phải vừa nãy anh cố tình giả vờ không nghe thấy không?”
Phó Hàn Tranh giúp cô bôi xà phòng tắm, bàn tay to trượt đi trượt lại trên tấm lưng trắng nõn sáng bóng của cô, vô cùng nghiêm nghị nói: “Sợ em chạy xuống dưới sẽ bị mệt.”
Đây vốn dĩ là cái cớ, anh chính là cố ý, gọi cô vào chính là muốn vuốt ve cô!
Ánh mắt của anh rất nóng bỏng, rất sâu lắng, người có tâm trạng nồng nhiệt trong ánh mắt với Phó Hàn Tranh lạnh lùng của mọi ngày kia, là hai người hoàn toàn khác nhau, Mộ Vi Lan có chút hoang mang.
“Cởi quần áo ra tắm cùng anh mà vẫn ngây ra được, em yêu, có phải anh nên làm chút gì đó để làm cho em cảm nhận một chút sự tồn tại của anh không?”
Mộ Vi Lan mặt đỏ tim đập nhanh, bàn tay nhỏ đẩy vào lồng ngực đang áp sát của anh, “Không được… phải đợi sau ba tháng… hơn nữa, em hy vọng trong thời gian em mang thai, anh có thể nhịn một chútI”
Không chỉ là ba tháng này, mà trong thời gian mang thai, cô nghĩ không nên làm là tốt nhất!
Phó Hàn Tranh ôm cô vào trong lòng, đôi môi mỏng áp sát vào vành tai và khuôn mặt nhỏ nhă của cô, tỉ mỉ hôn, động tác vô cùng nhẹ nhàng bịn rịn, “Em yêu, em muốn anh phải nhịn mười tháng sao?”
Phó Hàn Tranh của tối hôm nay, sao lại nhiệt tình như vậy chứ, cũng không gọi tên của cô nữa, mà thẳng thắn gọi cô là “em yêu”, Mộ Vi Lan cứ cảm thấy kỳ lạ, có gì đó không đúng.
Nhưng cô không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Phó Hàn Tranh bắt đầu để ý cô, thích cô hơn, thấy anh nhịn khổ cực, bàn chân nhỏ giẫm lên mu bàn chân của anh, hai cánh tay ôm chặt lấy cố của anh, nịnh nọt nói: “Mười tháng sẽ trôi qua nhanh thôi, vì em bé, anh hãy nhận nhịn một chút.”
Bàn tay to của người đàn ông, ôm chặt lấy phần eo mảnh khảnh của cô, giọng khàn ra sức khống chế, “Hôn anh”
Mộ Vi Lan nghe lời hôn anh, người đàn ông nhắm mắt lại, yết hầu lồi ra chuyển động, “Không đủ.”
“.
Mộ Vi Lan hôn lên yết hầu của anh, đôi môi mỏng di chuyển xuống dưới, đặt lên trên lồng ngực của anh, ở đó có một vết thương thô ráp, Mộ Vi Lan có chút đau lòng, đôi môi dừng ở đó một hồi lâu.
Vết thương ở lồng ngực của anh, là do cô dùng dao đâm vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!