Chương 235
Phó Chính Huy mỉm cười: “Hai đứa ồn ào như vậy, có để cho chúng ta chơi cờ nữa không?”
Phó Giai bĩu môi: “Con đi cắt hoa quả và rót nước cho hai người!”
Khi Phó Giai mang hai tách trà nóng ra khỏi phòng bếp, thấy Mộ Vi Lan đang dựa vào vai Phó Hàn Tranh và mỉm cười ngọt ngào nhìn anh, không biết hai người đang nói chuyện gì, Phó Hàn Tranh cũng mỉm cười. Phó Giai tức giận, cô mang tách trà nóng đến cho Mộ Vi Lan, giọng điệu rất nham hiểm: “Chị dâu, mời uống trà!”
“Cảm ơn.”
Mộ Vi Lan đang định cầm lấy, Phó Giai đột nhiên buông tay, tách trà nóng đổ thẳng lên bàn tay của Mộ Vi Lan, chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan tành.
Mộ Vi Lan đau đớn kêu lên, Phó Hàn Tranh kéo tay cô lại và kiểm tra: “Bỏng rồi à?”
Mu bàn tay trắng trẻo của cô nhanh chóng ửng đỏ, Phó Hàn Tranh nhanh chóng cầm tay cô đến bên bồn rửa mặt và dội nước lạnh.
Phó Giai bước tới, giả vờ quan tâm: “Chị dâu, chị không sao chứ?”
Phó Hàn Tranh hung dữ nhìn Phó Giai, giọng nói lạnh lùng như băng: “Phó Giai, bỏ tính trẻ con của em đi!”
Mộ Vi Lan kéo tay áo của Phó Hàn Tranh, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Bỏ đi, chắc em ấy cũng không cố ý Cô vẫn chưa kịp nói xong, Phó Giai tức giận nói: “Đúng thế, em cố tình làm vậy đấy! Sao nào, em dùng nước nóng làm bỏng chị ấy, anh cũng muốn làm em bị bỏng để trút giận thay chị ấy sao?”
Ai ngờ, Phó Hàn Tranh hoàn toàn không nể tình nói: “Đây là nhà em, vì thế anh giữ thể diện cho em. Nếu hôm nay là ở nơi khác, anh chắc chắn sẽ làm như vậy!”
Phó Giai tức giận, hai mắt đỏ ửng, cô cắn môi và chạy về phòng của mình.
Mộ Vi Lan đứng bên vòi nước và dội nước lạnh, cô thở dài: “Có phải anh hơi dữ dằn với em ấy rồi không? Hình như em ấy thực sự đã bị tổn thương, hay là anh đi dỗ em ấy đi?”
Dù sao Phó Giai cũng là em họ của Phó Hàn Tranh, Mộ Vi Lan cũng không muốn có mối quan hệ xấu với người nhà của anh. Phó Hàn Tranh bị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử.
Phó Hàn Tranh lấy lại bình tĩnh, anh lạnh lùng nói: “Em ấy cũng không phải là trẻ con nữa, để em ấy tự kiểm điểm lại bản thân.”
Sau khi ngâm tay trong nước lạnh một lúc lâu, Mộ Vi Lan mới thu tay về. Phó Hàn Tranh nắm tay cô, cẩn thận kiểm tra vết đỏ trên mu bàn tay cô, cau mày nói: “Còn đau không?”
“Không đau nữa, lát nữa bôi chút thuốc chắc sẽ không rộp nữa.”
Phó Hàn Tranh nắm lấy tay cô: “Ừm, đi bôi thuốc đi.”
Được anh yêu thương chăm sóc như vậy, Mộ Vi Lan cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Triệu Nhàn lấy thuốc mỡ chuyên bối bỏng đưa cho Phó Hàn Tranh: “Ây da, thật sự xin lỗi, Tiểu Lan à, Giai Giai bị thím chiều hư rồi, cháu đừng giận con bé nhé.”
“Thím hai, cháu không giận con bé”
“Vậy thì tốt rồi, quan hệ của Giai Giai và Hàn Tranh quá tốt, nên con bé nhất thời không chấp nhận được việc Hàn Tranh kết hôn. Em gái luôn muốn anh trai cưng chiều, đột nhiên lại nhìn thấy anh chiều người phụ nữ khác hơn, trong lòng chắc chắn có chút bực bội. Qua vài hôm sẽ ổn thôi, cháu không so đo với con bé là tốt rồi.”
Mộ Vi Lan gật đầu nói: “Không sao đâu, thím hai. Cháu hiểu mà.”
“Hàn Tranh, cháu bôi thuốc cho Tiểu Lan đi nhé, thím lên lầu xem Giai Giai thế nào.”
Nói xong, Triệu Nhàn lên phòng của Phó Giai.
Phó Hàn Tranh giúp Mộ Vi Lan bồi thuốc mỡ, Tiểu Đường Đậu dựa vào ghế sofa, chu miệng thổi tay cho Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ, thổi một lát sẽ không đau nữa!”
Hai bố con đều bảo vệ cô, quan tâm cô, cô cảm thấy lần này mình bị bỏng không vô ích, cô còn cảm thấy hưởng thụ khi được hai bố con họ chăm sóc.
Sau khi bôi thuốc mỡ xong, Phó Hàn Tranh cầm tay cô và đặt lên môi hôn, tai Mộ Vi Lan đỏ bừng: “Đường Đậu ở đây đấy.”
Tiểu Đường Đậu cũng lại gần và hôn cô. Ba người vui vẻ trong phòng khách.
Triệu Nhàn vừa mới dỗ dành Phó Giai ra ngoài, Phó Giai nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu, cô lại tức giận quay về phòng ngủ.
Triệu Nhàn thở dài, đứa nhóc này…
Sau khi xuống lầu, Triệu Nhàn mỉm cười nhẹ nhàng với Mộ Vi Lan và hỏi: “Tay cháu không sao chứ?”
Mộ Vi Lan lắc đầu: “Không sao rồi, thím hai.”
“Tiểu Lan, trông cháu chắc cũng tầm tuổi Giai Giai nhà chúng ta phải không?”
“Cháu 24.”
Triệu Nhàn kinh ngạc: “Bằng tuổi Giai Giai nhà ta à?”
Ngay cả Phó Chính Huy đang chơi cờ vây bên cạnh cũng ngạc nhiên, ông không thể không liếc nhìn Mộ Vi Lan một lần nữa.
Mộ Vi Lan không để ý đến phản ứng bất thường của hai người, cô chỉ nói: “Đúng thế, nhưng mà Giai Giai may mắn hơn cháu, có bố mẹ tốt như chú thím đây yêu thương cô ấy”
Triệu Nhàn không hiểu và hỏi cô: “Bố mẹ cháu đâu?”
Nhắc đến chuyện đau thương, Mộ Vi Lan hơi buồn, cô nói: “Bố cháu qua đời cách đây ba năm, còn mẹ cháu qua đời vì băng huyết khi sinh cháu.”
Sắc mặt Phó Chính Huy cứng lại: “Mẹ cháu…tên là Lam Tịnh phải không?”
Mộ Vi Lan kinh ngạc: “Chú hai, sao chú biết mẹ cháu là Lam Tịnh?”
Phó Chính Huy đang định nói, Triệu Nhàn đã nói trước: “Ồ, chúng ta trước đây là bạn của mẹ cháu, nhưng đã không liên lạc mấy chục năm rồi. Thật không ngờ…hôm nay sẽ gặp con gái của bà ấy trong hoàn cảnh này.”
“Thật sao? Chú hai, thím hai, hai người trước đây rất thân với mẹ cháu sao?”
Triệu Nhàn mỉm cười che giấu nói: “Không thân lắm, chỉ là quen biết mà thôi. Cháu rất giống mẹ cháu, nên chúng ta mới nhận ra đó.”
“Ồ, hóa ra là như vậy ạ, thật là trùng hợp quá.”
Triệu Nhàn lơ đãng, gật đầu nói: “Ừm, đúng vậy, thật là trùng hợp.”
Ánh mắt Phó Chính Huy nhìn Mộ Vi Lan lại đầy suy tư.
Đấn giờ ăn trưa, Phó Giai tiếp tục tỏ ra không vui, Phó Chính Huy ngồi trên ghế chính và nói: “Phó Giai, con ngồi xuống ăn trưa tử tế, không ăn thì cút lên lầu cho ta, đừng ở đây ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của người khác!”
“Không ăn thì không ăn, con cũng không muốn ăn!”
Phó Giai đứng dậy chuẩn bị rời đi, Triệu Nhàn kéo cô xuống và ôn tồn nói: “Giai Giai, con ngồi xuống ăn đi. Hiếm khi anh con và chị dâu mới đến đây, con lên lầu không hay lắm đâu.”
Sau đó, Triệu Nhàn quay sang nói với Phó Chính Huy: “Ông cũng đừng mắng con bé nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!