Chương 243
Sau khi Kỳ Ngạn Lễ cho Kiều Lạc uống thuốc hạ sốt, anh ta lấy khăn lạnh đắp lên trán cô ta.
Dì Dương nhìn thấy vậy, vội vàng nói: “Cậu chủ, để tôi chăm sóc cho cô Kiều điề Kỳ Ngạn Lễ không có ý định rời đi, ánh mắt anh ta chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Kiều Lạc.
“Không cần, dì ra ngoài đi.”
“Vâng, cậu chủ cần gì thì gọi tôi.”
Dì Dương ra khỏi phòng ngủ và đóng cửa lại.
Hiếm khi cậu chủ mới có một người phụ nữ khiến câu chủ thích.
Kỳ Ngạn Lễ không biết đã ở cạnh Kiều Lạc bao lâu, thuốc hạ sốt dần phát huy tác dụng, Kiều Lạc bắt đầu đổ mồ hôi trên trán.
“Nóng. “
Trong cơn mê man, Kiểu Lạc vô thức lật chăn ra.
Kỳ Ngân Lễ nắm chặt lấy đôi tay của cô, nhẹnhàng nói: “Đắp vào, ra chút mồ hôi là sẽ đỡ thôi.” Một lúc sau, toàn thân Kiểu Lạc đều đổ mồ hôi.
kỳ Ngạn Lễ không dám ôm cô đi tắm, sợ cô bị cảm lạnh nên chỉ cởi bỏ quần áo của cô, lấy khăn nóng và lau người cho cô.
Khi lau đến nốt ruổi đỏ trên ngực trái của cô, bàn tay của Kỳ Ngạn Lễ bỗng dừng lại.
Anh ta nhìn chằm chằm vào nốt ruổi đỏ, ánh mắt đầy phức tạp.
Trước đây, anh ta chưa từng làm đến bước cuối cùng với Kiều Tang, nhưng anh ta nhớ rất rõ, trên ngực của Kiều Tang không có nốt ruồi đỏ này. Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ và lầm bầm: “Rốt cuộc em có phải là Kiểu Tang không?”
Anh ta như thể đang tự hỏi bản thân mình, mà cũng như thể đang hỏi cô ta.
Anh ta không nhìn được ra bất cứ dấu vết chinh hình nào trên khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt. Khuôn mặt của cô ta rất tự nhiên, giống hệt với Kiều Tạng.
Nếu cô không phải là Kiểu Tang, vậy tại sao cô lại giống hệt với Kiểu Tang như thế, điều này phải giảithích thế nào đây?
Kiều Lạc trong cơn mơ, bởi vì đang trần truồng nên rùng mình, áp sát vào lòng Kỳ Ngạn Lễ.
Kỳ Ngạn Lễ ôm chặt cô ta, củi đầu hôn lên trán cô ta, hít một hơi thật sâu và nói: “Cho dù em là ai, em cũng là Tiểu Tang của anh.”
Kỳ Ngạn Lễ nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, Kiểu Tang chết mười năm lại có thể trở về bên cạnh anh ta.
Ngay cả khi đây chỉ là một giấc mơ đẹp, anh ta cũng chấp nhận.
Dù phải trả giá như thế nào, anh ta cũng sẽ không bao giờ buông tay.
Nếu để mất Kiều Tang một lần nữa, có lẽ anh ta sẽ phát điện.
Biệt thự nhà họ Phú.
Từ Khôn bước vào phòng sách của Phó Chính Viễn.
“Trợ lý Từ, thường ngày anh biết chuyện của Hàn Tranh nhiều nhất. Anh nói thật cho tôi biết, ai là người có thủ hận nhất với Hàn Tranh?”
Từ khôn nhíu mày nói: “Người kết thủ nhất vớiBoss chắc có lẽ là Kỳ Ngạn Lễ của công ty Á Hoa, Nhưng mà, cắt ống phanh xe là việc làm quả lộ liễu, tôi thấy không giống với tác phong của Kỳ Ngân Lễ. Hơn nữa, mặc dù thường ngày kỷ Ngạn Lễ đối phó với Boss, nhưng cũng chỉ là vì năm đó anh ta mất đi Kiều Tang. Nhưng mà Kiều Tang không chết, và đã trở về bên cạnh anh ta rồi. Anh ta không có lý do gì để hại Boss phải rơi xuống biển. Nếu chuyện này bị điều tra ra, anh ta có thể sẽ bị kết án chung thân, thậm chí là từ hình. Anh ta không không có lý do gì để làm như vậy.
“Kiều Tang chưa chết?”
“Đúng vậy, thưa chủ tịch. Ngoại trừ Kỳ Ngạn Lễ và Kiều Tang, những người kết thù với Boss trong chuyện làm ăn đều rất bình thường. Dù sao thì cũng không có ai muốn lấy mạng mình ra để trả thù chỉ vì làm ăn thua lỗ.”
Phó Chính Viễn suy tư: “Nhưng mà Kỳ Ngạn Lễ và Kiểu Tang, nếu theo lời anh nói, bọn họ không có lý do gì để làm hại Hàn Tranh”
“Chủ tịch, tôi sẽ tiếp tục điều tra chuyện này, cho đến khi tìm ra hung thủ mới thôi.”
Đôi mắt của Phó Chính Viễn lộ ra vẻ lạnh lùng: “Tôi sẽ không tha cho bất cứ một ai đã hại chết HànTranh “Chủ tịch, các cổ đông của Phó Thị hai hôm nay rất hỗn loạn, ngài cần phải chú ý hết sức. Còn nữa, ngài thực sự quyết định chuẩn bị cho tang lễ cho Boss rồi sao?”
Mộ Vi Lan đi tới cửa phòng sách, tình cờ nghe được câu nói này, cô nghe thấy Phó Chính Viễn nói: “Hàn Tranh là con trai của tôi. Năm năm trước, khi tôi tiễn Hàn Dự ra đi, ba ngày ba đêm tôi không chợp mắt. Tôi ngồi trong căn phòng trước đây của Hàn Dư, nhìn những tấm huy Chương của nó, tôi luôn cảm thấy nó sẽ trở về. Nhưng không ngờ, ông trời lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy. Ông trời lấy đi Hàn Dư của tôi, bây giờ lại đưa cả Hàn Tranh đi. Chúng nó đều là con trai của tôi, không có ai có thể khó chịu hơn tôi. Nhưng mà bây giờ Hàn Tranh đã ra đi rồi, nếu tôi không thể gắng gượng dậy, ai sẽ quản lý Phó Thị? Ai sẽ có thể chống đỡ nhà họ Phó? Nếu tang lễ của Hàn Tranh cứ kéo dài mãi không làm thì cũng có thể thay đổi được gì? Chi có tổ chức từ tế mới khiến cho những người ngoài kia biết rằng, nhà họ Phó chúng tôi chưa gục ngã. Đừng ai muốn nhân cơ hội này mà bắt nạt nhà họ Phó chủng tôi “Chủ tịch mong ngài bớt đau buồn.
Ngoài cửa, cổ họng Mộ Vi Lan dau rát, nước mắtcó tuôn rơi.
Cô không muốn khóc, nhưng cô lại cảm thấy đau lòng.
Thi thể của Hàn Tranh vẫn chưa vớt được, ngay cảm tang lễ cũng chỉ là chôn cất một gò đất.
Khi Từ Khôn ra khỏi phòng sách, anh nhìn thấy Mộ Vĩ Lan: “Cô, cô chủ Phó Chính Viễn cũng đi ra ngoài và nói: “Ta để trợ lý Từ tổ chức tang lễ cho Hàn Tranh, con nghe thấy cả rồi?”
Mộ Vi Lan khẽ “vàng” và nói: “Bố, không thể đợi thêm được nữa sao? Có thể có thể sẽ có phép màu xuất hiện.”
“Năm năm trước, khi Hàn Dư rời đi, ta cũng mong sẽ có phép màu xảy ra. Ta không ngừng chờ đợi, cuối cùng ta phát hiện ra càng chờ đợi lại càng tổn thương”
Mộ Vi Lan không ngừng rơi nước mắt, cô cúi đầu thấp xuống, không muốn để người khác nhìn thấy cô khóc, cô cắn môi nói: “Nhưng thi thể của Hàn Tranh vẫn chưa tìm thấy…sao có thể tổ chức tang lễ được?”
Ông Phó thở dài: “Người chết rồi, mọi thứ đều chỉ là hư vô. Trợ kỷ Từ, anh đi chuẩn bị đi.”
“Vâng, thưa chủ tịchBuổi chiều, Mộ Vi Lan nấu ăn trong bếp.
Dì Lan cau mày nhìn cô và khuyên nhủ: “Cô chủ, vẫn chưa đến giờ nấu cơm. Hơn nữa, cho dù phải chuẩn bị bữa tối, cũng nên để tôi làm. Cô đang mang thai, cần phải nghỉ ngơi, cô đừng làm nữa…”
Mộ Vi Lan lắc đầu, nở một nụ cười nhạt trên môi và nói: “Dì Lan, tôi và Hàn Tranh đã hẹn với nhau rồi. Anh ấy sẽ về nhà sớm để ăn tối, tôi định làm một bản đồ ăn, sau đó thắp nến. Tôi còn định làm bánh sinh nhật để chúc mừng sinh nhật anh ấy. Đợi tôi làm xong, anh ấy sẽ trở về “Cô chủ. “
Dì Lan không thể khuyên được cô, đành thờ dài đi đến nói chuyện với ông Phó.
“Ông chủ, cô chủ cứ nấu ăn trong bếp, tôi khuyên thể nào cũng không được. Cô ấy nhất quyết nấu cơm cho cậu chủ, nói cậu chủ sẽ trở về. Tôi biết cô ấy không thể chấp nhận, cô ấy đau buồn, nhưng cô ấy như vậy cũng không phải là tốt. Tôi nhìn cô ấy như vậy, cảm thấy rất xót xa.
Ông Phó xua tay: “Kệ con bé đi, có lẽ như vậy con bé sẽ tốt hơn một chút.”
Ông Phó dùng miếng vải lau kinh cần thận laukhung ảnh của Phó Hàn Tranh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!