Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Yêu Của Tổng Tài Mộ Vi Lan Phó Hàn Tranh

Chương 288

Mộ Vi Lan vẫn ngây người nhìn anh. “Ngu ngốc rồi?”

Phó Hàn Tranh bế cô đến giường bệnh, hai chân cô buông thống bên giường. Phó Hàn Tranh lấy khăn giấy lau đôi bàn trắng trắng trẻo gầy guộc của cô.

Lòng bàn chân của cô hơi bẩn một chút.

Mộ Vi Lan đưa tay ra véo mặt anh.

Phó Hàn Tranh không nhăn mặt, cũng không ngẩng đầu nhìn cô, như thể anh đã quen với động tác này của cô.

Khi cô không chắc chắn, cô thường thích véo vào mặt anh, đây không phải là đầu tiên nữa rồi.

Khi cảm nhận được sự tiếp xúc chân thực, trái tim trống rỗng của Mộ Vi Lan mới được lấp đầy, cô nghiêng người ghé đầu vào người anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.

Cảm xúc nghẹn ngào kìm nén lại bộc phát: “Em còn tưởng rằng anh vì cứu em nên bị lửa thiêu chết…Hàn Tranh…em thực sự rất So….”

Phó Hàn Tranh ôm chặt cô, vỗ nhẹ vào lưng cô và thở dài nói: “Anh đã nói, anh sẽ không ra đi trước em.”

Mộ Vi Lan bật khóc, cô siết chặt nắm đấm và đấm vào lưng anh: “Vừa nãy em thực sự bị anh dọa chết khiếp…. “Bà Phó, em muốn giết chết anh à?”

“Hả?”

Cô vội vàng lùi lại, nhìn thấy sắc mặt anh đau đớn tái nhợt đi.

Mộ Vi Lan ôm mặt anh: “Hàn Tranh, anh khó chịu ở đâu?”

Hỏi xong, cô mới phản ứng lại và nhìn vào lưng anh.

Đúng rồi, lúc đó anh bảo vệ cô, anh ngăn cây cột lửa trên đỉnh đầu rơi xuống người cô. Nếu cây cột đó không đập trúng người cô, vậy chắc chắn là đập trúng vào…lưng của Hàn Tranh rồi.

Trái tim Mộ Vi Lan run lên: “Xin lỗi…em….em xem lưng của anh….có được không?”

Phó Hàn Tranh ngồi trên giường, quay lưng lại với cô. Mộ Vi Lan cẩn thận cởi áo của anh ra, may là anh mới mặc áo có một lúc nên áo không dính vào vết thương.

Mộ Vi Lan tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi cô cởi áo anh ra và nhìn thấy vết bỏng trên lưng anh, trái tim cô vẫn nghẹn ngào.

Vết bỏng lớn như vậy chắc hẳn là rất đau phải không.

Vừa nãy….cô lại còn đẩm anh nữa chứ.

Cô sụt sịt, đôi mắt đỏ hoe: “Em xin lỗi, Hàn Tranh….Em thực sự không cố ý đánh vào vết thương của anh, anh còn đau không?”

Phó Hàn Tranh vì cô mà bị thương nghiêm trọng như vậy, trong lòng cô lúc này cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Phó Hàn Tranh hơi xoay người lại, anh đưa tay lau nước cho cô và nhìn cô nói: “Ông Phó cứu bà Phó bị thương chút là chuyện bình thường, em khóc cái gì chứ. Anh vẫn còn lành lặn ở trước mặt em, anh đã chết đâu.”

Mộ Vi Lan che miệng Phó Hàn Tranh lại: “Không được phép nói từ đó.”

Phó Hàn Tranh kéo tay cô, hôm một cái, cúi đầu chạm nhẹ lên trán cô, anh trầm giọng nói: “Người phải nói xin lỗi là anh. Nếu anh tìm thấy em sớm hơn, có lẽ đứa bé vẫn còn….

Nhắc đến đứa bé, trái tim của Mộ Vi Lan như bị dao cắt, nhưng mất đi đứa bé, Phó Hàn Tranh sao không buồn được chứ? “Chuyện này làm sao có thể trách anh được. Hàn Tranh, chúng ta đã có Tiểu Đường Đậu rồi, sau này có thể sẽ còn có đứa con khác, nhưng em chỉ có một mình anh.”

Bọn họ vẫn còn trẻ, nếu muốn có con, sau này vẫn còn nhiều cơ hội. Nhưng nếu mất đi Hàn Tranh, cô thật sự mất tất cả.

Trên thế giới này, chỉ có một Phó Hàn Tranh.

Phó Hàn Tranh nhìn cô, đôi môi khẽ cong lên: “Vì thế, trong lòng em, anh là quan trọng nhất?”

Mộ Vi Lan ôm cổ anh, nghiêng mặt đến gần anh và hôn lên môi anh…. Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. “Khụ khụ!”

Một tiếng họ khó xử cắt ngang hai người. Mộ Vi Lan vội vàng buông Phó Hàn Tranh ra, cô ngồi sang một bên với khuôn mặt đỏ bừng,

Y tá vào thay thuốc cho Phó Hàn Tranh. “Anh Phó, đến lúc thay thuốc rồi.”

Phó Hàn Tranh bị cắt ngang “chuyện tốt”, anh lạnh mặt thờ ờ “ừm” một tiếng với nữ y tá.

Nữ y tá cẩn thận bôi thuốc cho Phó Hàn Tranh, sợ khiến anh nổi giận.

Mộ Vi Lan ngượng ngùng ngồi bên cạnh, không khí quá mức yên tĩnh và kì quái. Cô thay đổi chủ đề nói chuyện, cô hỏi Phó Hàn Tranh: “Đúng rồi, lúc trước em hỏi y tá, y tá nói anh ở phòng bệnh số 9, nhưng tại sao anh lại ở phòng bệnh số 13?”

Nữ y tá đang bôi thuốc cho Phó Hàn Tranh mỉm cười nói: “Anh Phó vốn dĩ ở phòng bệnh số 9, nhưng vì anh Phó muốn ở gần phòng bệnh số 14 của cô nên mới đối phòng bệnh khác. Và bệnh nhân trong phòng bệnh số 9 không may mắn, vừa chuyển phòng bệnh đã qua đời rồi.”

Hóa ra là như vậy….

Mộ Vi Lan ngẩng đầu lên, đối diện với nụ cười của nữ y tá, tại cô đỏ ửng.

Nữ y tá nói: “Cô Phó, anh Phó thực sự rất quan tâm đến cô. Anh ấy bị thương nặng như vậy, nhưng vẫn muốn ở gần cô một chút.

Phó Hàn Tranh cau mày, rõ ràng là không thích nữ y tá này nói nhiều. Nữ y tá nhìn thấy anh lạnh lùng, lập tức im miệng.

Nhưng Mộ Vi Lan lại mỉm cười dịu dàng và lại gần nói: “Hàn Tranh, chúng ta gặp nạn lớn không chết, anh phải vui vẻ mới đúng, tại sao lúc nào cũng lạnh lùng như vậy?”

Mộ Vi Lan nói “cười một cái”, nữ y tá nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng như băng của Phó Hàn Tranh thật sự mỉm cười, hơn nữa còn cười rất ngọt ngào và trìu mến.

Nhưng mà, anh không phải cười với cô, mà là cười với vợ của anh.

Có vẻ như anh thực sự rất cưng chiều vợ. Sau khi thay thuốc xong, khi nữ y tá chuẩn bị rời đi, Phó Hàn Tranh đột nhiên lạnh lùng nói: “Lần sau nhớ gõ cửa trước khi vào, đây là phép lịch sự cơ bản.

Nữy tả: “…

Bệnh viện bận như vậy, ai rảnh để gõ cửa chú!

Nhưng mà, anh Phó này hình như là bạn tốt của chủ nhiệm Giang, chắc hẳn có thân phận rất cao quý, không thể động vào.

Sau khi nữ y tá ra ngoài, Mộ Vi Lan bĩu môi nói: “Hàn Tranh, anh đối với con gái thật là hung dữ.

Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô, nhướn mày nói: “Em muốn anh dịu dàng với cô ấy?”

Mộ Vi Lan giận dỗi, dựa vào cánh tay anh và nói: “Dịu dàng thì thôi, anh chỉ có thể dịu dàng với em và Đường Đậu.

Phó Hàn Tranh mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán cô: “Em vẫn chưa truyền nước xong, anh ôm em về phòng.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận