Chương 311
“không ai dạy em cả em tự học!”
Phó Hàn Tranh nghe cô nói vậy, anh cần mạnh vào cổ cô, Mộ Vi Lan nghẹn ngào nhìn anh: “Tại sao lại cắn em?”
“Ai cho phép em học những thứ vớ vẩn này?”
“”
Mặc dù Phó Hàn Tranh nói như vậy, nhưng phản ứng của cơ thể anh rất thành thật
Mộ Vi Lan cảm thấy toàn thân anh căng cứng và nóng bỏng, cô khép nép dựa vào lòng anh, hấp thụ hơi ẩm từ cơ thể anh…
Hàng lông mi của Phó Hàn Tranh run lên, anh kẹp chặt cô giữa ngực anh và ghế sofa, không cho cô bắt cứ cơ hội phản kháng nào…
Mỗi đêm, không ngủ.
Đến nửa đêm, Mộ Vì Lan mệt mỏi nghĩ chắc là đầu cô có vấn đề nên mới mặc đồ nội ý gợi cảm như vậy để quyến rũ Phó Hàn Tranh
Cô dây là tự tìm cái chết
Sáng sớm hôm sau, Mộ Vì Lan nằm cơ quấp trên giường, mệt mỏi không biết gì hết…..
Phó Hàn Tranh thoải mái tỉnh dậy và đi tắm,
Mộ Vị Lan bị đánh thức bởi tiếng nước trong phòng tắm, cô hơi nhúc nhích cơ thể một chút liền cảm thấy tay chân cô như bị người khác di dời đi vậy, ảnh mắt cô nhìn xuống tấm thảm…..
Chỉ có vài sợi dây và mảnh nội y ren đã bị xé rách.
Đêm qua, Phó Hàn Tranh thật sự giống như một con thủ.
Nhớ lại cảnh tượng đó, toàn thân Mộ Vĩ Lan nóng bừng lên.
Nhân viên cửa hàng bán nội y nói không sai, đúng là đàn ông thích những thứ đơn giản gợi cảm này.
Sau khi Phó Hàn Tranh ra khỏi phòng tắm, anh nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé trên giường đã tình giấc, anh bước tới ngồi xuống giường, đưa tay xoa đầu có và hỏi: “Có cần anh ôm em đi tắm không?”.
Mộ Vì Lan ngượng ngùng “Không, không cần đầu Lát nữa em từ đi tắm là được rồi, chẳng phải anh còn phải đi làm sao?
Phó Hàn Tranh min cười nhìn cô: “Tối qua em tá ra đáng thương đòi anh yêu thương em, bây giờ lại với vàng đuổi anh đi như thế à?”
Phó Hàn Tranh trêu chọc cô: “Bà Phó, dùng anh xong rồi không cần anh nữa? Có vô tình quá không?”
Mộ Vi Lan kéo cao chăn lên và che mặt.
Phó Hàn Tranh vỗ nhẹ lên lớp chăn bông, anh liếc nhìn bộ đồ nội y gợi cảm đã bị xé rách trên thảm và hỏi: “Ai xúi giục em mua mấy thứ vớ vẩn này để mặc thé?”
Mộ Vi Lan nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, Mộ Vi Lan thò đầu ra khỏi chặn và khẽ nói: “Sao bây giờ anh lại ghê tởm nó thể, không biết tối qua là ai nhìn thấy em mặc bộ đồ này mà kích động chảy máu mũi
Phó Hàn Tranh hiếm khi nghẹn lời, anh khẽ họ một tiếng, đứng dậy quay lưng đi tìm một chiếc áo sơ mi trong từ đó,
Nhưng Mộ VÌ Lan vẫn nhìn thấy rõ tại anh hơi đỏ. Phó Hàn Tranh cũng có lúc ngượng ngùng xấu hổ.
Mô Vị Lan chui ra khỏi chặn và xuống giường, cô ôm anh từ phía sau và cả người áp lên lưng anh. “Gần đây em luôn cảm thấy anh không quan tâm đến em nhiều nữa. Nhưng mà bây giờ em biết roi, anh vẫn rất thích rất thích em.”
Nếu anh không thích có như vậy, anh sẽ không chảy máu mũi khi nhìn cô.
Phó Hàn Tranh liếc nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đang quần lấy eo anh, anh nắm lấy bàn tay của cô, quay người lại và cúi xuống nhìn cô nói: “Em nghĩ anh chỉ rất thích rất thích em thôi sao?”
Mộ Vi Lan vốn định hỏi anh rằng “nếu không thì là gì nữa”, nhưng đôi môi của cô đã bị đôi môi của anh chiếm hữu, cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của anh: “Anh rất yêu rất yêu em, em đừng bao giờ dễ dàng phủ nhận và nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em”
Trái tim của Mộ Vi Lan khẽ run lên và mềm mại đồ gục xuống.
Sau khi Phó Hàn Tranh rời đi, Mộ Vĩ Lan đi tắm và ăn sáng. Bởi vì tối qua vận động kịch liệt nên cô rất mệt, nằm lại trên giường.
Sáng sớm, Lực Hi Bảo đã tổ mồ hỏi cô: “Tình hình tối qua thế nào?
Mộ Vị Lan gửi một tin nhắn biểu cảm mặt cười.
Lục Hì Bảo nhanh chóng trả lời lại: “Chuyện gì vậy? Lẽ nào không có tác dụng gì sao?”
“Là quá có tác dụng rồi, vật lộn cả một đêm. Lục Hì Bảo gửi một hàng “hahahahahahaha”.
Mộ Vi Lan: “Buồn cười lắm sao?”
“Vậy chắc là bạn Mộ thân yêu của tôi bây giờ không thể dậy được phải không?”
Mộ Vị Lan vô thức liếc nhìn chiếc chăn bông và nhăn mặt.
Lục Hi Bảo lại nói: “Thân ái nhắc nhở, làm chuyện ấy đừng có quá nhanh, tổn thương thận”
Lục Hì Bảo sau khi gửi tin nhắn xong, cô ngồi trong góc và cười thẩm, không phát hiện ra phía sau có người đến gần.
Khi điện thoại trong tay cô bị một bàn tay to lấy đi mất, trái tim nhỏ bé của cô mới giật này lên và trùng xuống. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Giang Thanh Việt cắm điện thoại của cô, cô hơi nhíu mày, nhìn lịch sử trò chuyện trong diện thoại.
Lục Hi Bao muốn giật điện thoại lại, nhưng Giang Thanh Việt lại giơ điện thoại cao lên, cau mày trách mắng: “Tán gẫu trong giờ làm việc, cô to gan nhiề
Lục Hi Bảo lẩm bẩm nói: “Nhưng làm gì có ai không chơi điện thoại chứ, rảnh rỗi ngồi xem tin nhắn một chút thôi mà.”
Giang Thanh Việt khóa máy cô, bỏ vào túi áo khoác.
Lục Hi Bảo: “Sư…sư phụ, anh lấy điện thoại của tôi làm gì?”
“Tịch thu.”
Giang Thanh Việt vô cảm quay người rời đi.
Lục Hi Bào bực bội vò đầu bứt tóc, đáng ghét.
Khi Giang Thanh Việt trở về phòng làm việc của mình, điện thoại của anh rung lên, là tin nhắn trong wechat của anh.
Anh mở ra xern, là tin nhắn của Tô Văn. “Anh, ngày kia là tiệc đính hôn của em và Trì Quân, anh có đến không?”
Ánh mắt của Giang Thành Việt rất lạnh lùng, anh hở hưng gió vài chữ “Anh có việc, không đến được ”
Tô Văn: “Vậy… anh có thể giúp em trông chừng Lục Hì Bảo không? Em sợ cô ấy đến làm loạn.
Giang Thanh Việt: “Cô ấy đã là người của anh, và không còn ý gì với Trì Quân từ lâu rồi
Nếu Lục Hì Bảo dám đến làm loạn, anh sẽ đánh gãy chân cổ. Đã trôi qua lâu như như vậy rồi, nếu cô còn dám nhớ đến Trì Quận…
Đôi mắt đen của Giang Thanh Việt nheo lại, ảnh mắt lạnh lùng nguy hiểm.
Tô Văn: “Vậy thì tốt quá
Cuối cùng, Giang Thanh Việt nói: “Sau này chắc chắn sẽ không thể tránh việc gặp nhau, đừng gọi anh là anh trước mặt Hỉ Bào.”
Tô Vän: “….”
Tất nhiên, cô không có gan để nhắn lại một loạt dấu chấm lửng cho Giang Thanh Việt, cô chỉ không thể nói nên lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!