Chương 355
“Nguyên nhân li hỗn là gì?”
Tống Yến Trầm hỏi.
Nhắc đến cái này, Mộ Vi Lan cảm thấy có chút đáng cười, liền nhếch môi lên cười nhạo một cái, “Là một hiểu nhầm. Nhưng bây giờ xem ra, tôi phải cảm ơn cái hiểu nhầm này, vì đã khiến cho tôi hiểu rõ tình cảm của anh ấy đối với tôi. “Em thực sự không nhớ anh ta rồi sao?”
“Nhớ, nhưng tôi sẽ kiểm chế”
Tống Yến Trầm nhìn thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của cô, không nhìn được cười, trêu ghẹo nói: “Nếu như em muốn gặp người đàn ông này, anh có thể sai người bắt cóc anh ta đến đây.”
Mộ Vi Lan biết, anh ấy là đang đùa, đang an ủi cô, “Tôi không muốn gặp anh ấy, tôi sợ tôi nhìn thấy anh ấy, tôi sẽ không kìm được lòng muốn làm hoà với anh áy.”
“Vậy được, người đàn ông này nếu như thực sự đuổi đến đây, thì anh chắc chắn sẽ xử lí anh ta. Mộ Vị Lan ngơ ngác nhìn anh ấy, dường như không ngờ tới rằng anh ấy lại biết dỗ dành người khác như vậy.
Tổng Yến Trầm nhớn mày lên, “Không tin à?”
Đương nhiên không phải, chỉ là cô đang nghĩ, đây là anh trai thần tiên gì không biết.
Đêm hôm làm đồ ăn đêm ngon như vậy cho cô ăn, làm hốc cây của cô, còn ủng hộ mọi quyết định của cô vô điều kiện.
Kiếp trước cô chắc chắn là đã giải cứu thế giới, nên ông trời mới thường cho cô một người anh trai tốt như vậy.
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Tổng Yến Trầm ngủ dậy, thì Diệp Hi vẫn cứ giả vờ ngủ. “Hi Hi, dậy ăn sáng thôi.”
Diệp Hi kéo chăn trùm qua đầu, giả bộ lầm bầm: “Tôi vẫn muốn ngủ thêm chút nữa, tôi không muốn ăn, anh tự ăn đi.”
“Dậy trước mười giờ ăn sáng, đến lúc đẩy anh sẽ bảo dì Dương gọi em.” Diệp Hi nghe thấy lời nói này, lập tức thò đầu ra, “Anh đi đâu thế?”
Bộ dạng hai mắt sáng lên như này của cô, hy vọng anh ấy ra khỏi nhà như vậy sao?
Tổng Yến Trầm đang thắt cà vạt trên có, “Anh phải đưa Tiểu Tiểu đến bệnh viện gặp mẹ
Sau khi Tổng Yến Trầm thắt cà vạt xong, ngồi xuống cạnh cô ấy, kéo cô ấy dậy, ôm cô ấy, giọng nói ấm áp mà từ tính, “Vừa về nhà, ngoan ngoãn một chút, Tiểu Tiểu vừa về nhà, bệnh của mẹ cũng không thể kéo dài thêm được nữa, thời gian này anh sẽ rất bận, không có nhiều thời gian bên cạnh em, nên em phải ngoan ngoãn một chút, để anh bớt lo lắng, nhé?”
Nếu như là cô gái khác, chắc chắn sẽ bị choáng ngợp bởi sự yêu chiều tuyệt đối và sự ấm áp đầy mật ngọt này, nhưng Diệp Hi quá là hiểu Tống Yến Trầm, anh ấy nói ấm áp tinh tế như vậy, nhưng lời ngầm lại là đang nói với cô ấy rằng – vừa về nhà, đừng hòng chạy trốn nữa, nếu như anh ấy không cho phép cô ấy đi, thì anh ấy sẽ có trăm nghìn cách để ngăn cản cô ấy.
Diệp Hi cười như không cười nhìn anh ấy, “Vậy anh mau đi giải quyết công việc đi, tôi không thể biến thành con thiêu thân đầu.”
Ngón tay thon dài của người đàn ông, ôm chặt lấy khuôn mặt mềm mịn của cô ấy. Diệp Hi nhìn theo bóng lưng rời đi của anh ấy sẽ lên khuôn mặt mà anh ấy vừa ôm vào, “Đúng thật là mất ngọt chết ruổi, hừ
Tổng Yến Trầm trước mặt người khác là người tình tế, ảm áp, lịch sự, nhân hậu, chỉ có cô ấy mới biết được anh ấy đen tối như thế nào
Trên đường Tống Yến Trầm đưa Mộ Vi Lan đến bệnh viện, Mộ Vi Lan không nhịn được hỏi: “Bà Cố rất cuộc là bị bệnh gì vậy?”
“Đến nơi thì em sẽ biết.”
Cả quãng đường, Tống Yến Trầm không nói thêm gì, đến cả Côn Dã bình thường nói chuyện nhiều cũng vô cùng yên tĩnh.
Đến bệnh viện, Mộ Vi Lan rất căng thẳng, cô rất to mò mẹ ruột của mình trông như thế nào. “Vào trong đi, anh đã thông báo trước cho mẹ, hôm nay anh sẽ đưa em đến đây.
Mộ Vi Lan gật gật đầu, đi theo Tổng Yến Trầm vào trong phòng bệnh.
Vừa vào phòng bệnh, Mộ Vi Lan liền nhìn thấy bà Cổ đang ngồi dựa lưng vào giường bệnh.
Sắc mặt của bà ấy không được tốt, chắc là vì bị bệnh, nhưng mà có thể nhìn được ra, khi chất rất tốt, cả người cũng rất hiện hậu, khiến cho người khác rất muốn lại gần.
Mộ Vị Lan đứng ở đó không kịp phản ứng, chỉ nhìn chăm chủ vào bà ấy, Cổ Vũ Tình mìm cười, vẫy tay gọi có lai, “Con gái, đến đây với mẹ đi.”
Mộ Vị Lan bước đến, bị bà Cổ kéo ngồi xuống, bà Cổ năm chặt lấy tay của cô, trong ánh mắt đang nhìn cô, toàn là tình yêu thương của một người mẹ, đồng thời ánh mắt cũng có sự kích động và vui mừng không thể che đậy. “Tiểu Tiểu, con thực sự là Tiểu Tiểu của mẹ, Tiểu Tiểu, những năm này mẹ thực sự rất nhớ con, năm đó con bị bể đi, mẹ dường như sắp sụp đổ… mẹ xin lỗi… Tiểu Tiểu… đều là mẹ không chăm sóc tốt cho con, nên mới làm cho những người có rắp tâm khó lường kia có cơ hội… mẹ thực sự xin lỗi… Tiểu Tiểu của mẹ. ”
Bà Cổ cứ nói cứ nói, liền trở nên nghẹn ngào, khóc tới mức hai mắt đỏ hoe, bà ấy ôm chặt lấy Mộ Vi Lan, Mộ Vị Lan có thể cảm nhận được, đây là sự ăn năn và hói lỗi chân thành nhất của một người mẹ.
Mộ Vi Lan cũng ôm chặt lấy bà ấy, an ủi nói: “Bà chủ, bà chủ đừng buồn nữa, không phải con đã về rồi sao?”
Bà Cổ cười trong nước mắt, “phái, bây giờ con về rồi, mẹ cuối cùng cũng tìm được con, Tiểu Tiểu, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ không để con phải chịu khổ nữa dầu. “Bà chủ, năm đó con tuy rằng bị người khác bể đi, nhưng con đã gặp được một người bố nuôi rất tốt, bố nuôi đối xử rất tốt với con, ông ấy trước giờ chưa từng nói cho con biết, con là được nhặt về, ông ấy đối đãi với con giống như một đứa con gái ruột vậy.”
“Thật sao? Vậy thật là biết ơn bố nuôi của con, bố nuôi của con là… mẹ có thể gặp mặt ông ấy không? Mẹ muốn gặp mặt cảm ơn ông ấy.”
Ảnh mắt của Mộ Vi Lan tối sầm lại, “Bố nuôi con… đã đi từ ba năm trước rồi.”
“Vậy à, mẹ xin lỗi nhé Tiểu Tiểu, mẹ không phải cổ ý nhắc đến chuyện đau lòng của con đâu.”
Mộ Vi Lan mìm cười lắc đầu.
Ánh mắt yêu thương của bà Cổ, cứ nhìn chăm chằm vào Mộ Vi Lan, “Tiểu Tiểu, mẹ và anh trai con, thực sự đã tìm con rất nhiều năm rồi, mấy lần mẹ tưởng rằng, thực sự không tìm được con nữa… Tiểu
Tiểu, con có trách mẹ không?”
“Đương nhiên là không rồi, cũng không phải là bà chủ ruồng bỏ con, thì tại sao con phải trách bà chủ chú”
Nghe đứa con gái ruột của mình cứ mở miệng ra là một tiếng bà chủ, gọi vừa lễ phép vừa xa cách, bà Cổ có chút không thoải mái, nhưng bà ấy biết, con gái vừa về nhà, bảo cô thay đổi cách gọi thì có chút gây làm khó cô. “Con không trách mẹ thì tốt, Tiểu Tiểu, những năm nay, mẹ thực sự rất nhớ con, để mẹ nhìn con nào.
Mộ Vi Lan không kìm lòng hỏi: “Đúng rồi bà chủ, bà chủ sao thế, sao lại nhập viện vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!