Chương 369
Tổng Yên Trầm lau sạch bàn tay và ném khăn lau sang một bên, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Ngụy Trân Vân trợn trừng mắt, dùng sức vặn vẹo trên ghế: “Các người muốn làm cái gì!”
Tổng Yên Trầm mở máy điện thoại, phát một đoạn video: “Nếu đoạn video Tổng Sơn Sơn tụ tập hút ma túy đến tay cảnh sát, bà có biết hậu quả sẽ thế nào không?”
Ngụy Trần Vân vừa tức giận vừa sợ hãi, giọng nói run rẩy dữ dội: “Sơn Sơn là người nhà họ Tống Trên người chảy dòng máu của nhà họ Tổng! Dù thế nào nói cũng là em trai ruột của người! Tổng Yến Trầm, người còn là người không?!”
Tổng Yến Trầm cất điện thoại đi, nhếch môi lạnh lùng: “Tiểu Tiểu cũng là em gái của Tổng Sơn Sơn, tại sao năm đó bà nỡ sai người bắt cóc em ấy đi. Nếu không phải em ấy may mắn được người tốt nhặt về nuôi, có lẽ đã chết sớm rồi.”
“Rốt cuộc người muốn thế nào”.
Đôi mắt đen của Tổng Yên Trầm thậm chí còn không chớp lấy nổi một cái, anh lãnh đạm nói: “Nếu chỉ đưa bà vào đồn cảnh sát không thôi, tôi không cam long.”
Có những người trời đất không thể dùng thai.
Ví dụ như loại người làm ra những điều xấu xa độc ác như Ngụy Trân Vân.
Phó Hàn Tranh đút tay vào túi quần, ánh mắt sắc lạnh: “Khi ở Phi Lãnh Thủy, bà sai người bắt cóc và ám sát Tiểu Lan, chuyện này chúng ta phải tính toán cho ro.”
Ngụy Trân Vân đột nhiên bật cười: “Con tiểu tiện nhân đó đúng là phúc lớn! Hai mươi năm trước, ta đã quá nhân từ! Ta nên đâm chết cô ta mới phải! Ta thật không ngờ, cô ta vẫn còn sống tốt! Và ta càng không ngờ, các người có thể tìm thấy cô ta ở Florence Hahahaha…là ta đã sai lầm! Ta nên giết chết cô ta từ lâu rồi
Từ phòng tối đi ra, Phó Hàn Tranh đưa máy ghi âm cho Tổng Yến Trầm.
Đó là lời thú nhận của Ngụy Trần Văn. “Có nhân chứng vật chứng, công thêm việc bà ta thủ nhận, tối danh có ý giết người có thể khiến Ngụy Trần Văn phải ngồi tù ít nhất mười năm
Phó Hàn Tranh đút tay vào túi, sải bước về phía trước: “Loại người như vậy, phải tuyên án chung thân hoặc từ hình mới có thể khiến bà ta hết hi vọng”
Tổng Yến Trầm cầm cây bút ghi âm, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Phó Hàn Tranh, đôi môi cong lên: “Cùng chung ý chí
Phó Hàn Tranh dừng lại, quay người nói: “Đúng rồi, mấy hôm nữa tôi sẽ đưa Tiểu Lan trở về Bắc Thành.”
“Cứ tự nhiên, nhưng mà tôi vẫn mong sau này Tiểu Tiểu có thể về thăm mẹ nhiều hơn. Bao năm qua, mẹ tôi thực sự rất nhớ con bé
Phó Hàn Tranh khẽ gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Khi Mộ Vi Lan ra khỏi phòng tắm và lau tóc, cô nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang ngồi đọc sách trên ghế. “Anh và anh trai em vừa đi đâu vậy? Em tìm một vòng cũng không thấy hai người đâu.”
“Đi xử lý chút chuyện ”
Phó Hàn Tranh đặt sách xuống, kéo cô ngồi xuống đùi, vòng tay qua có cô và nói: “Mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở về Bac Thành, Tiểu Đường Đầu nhớ em rồi
Nhắc đến Tiểu Đường Đậu, Mộ Vị Lan hơi buồn
Em không gặp Tiểu Đường Đậu lâu lắm rồi.”
Phó Hàn Tranh nắm chặt tay cô: “Đơi giải quyết xong chuyện ở đây, chúng ta sẽ quay về.
Mộ Vi Lan mệt mỏi “ừm” một tiếng, sau đó dựa vào vai Phó Hàn Tranh, suy tư hỏi: “Anh nói xem, giữa Tống Nghị và bà Cổ có tình cảm không?”
Phó Hàn Tranh cầm lấy khăn và lau mái tóc ướt cho cô: “Sao em lại nghĩ đến chuyện này.”
“Em chỉ đang nghĩ… có phải tình cảm của con người đều sẽ thay đổi, liệu một ngày nào đó chúng ta có trở nên như vậy không?”
Phó Hàn Tranh nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Trong lòng em, anh tồi tệ như thế sao?”
Mộ Vi Lan: “.. “Ý em là con người sẽ thay đổi.”
“Nhưng Tổng Nghị không hề thay đổi, ngay từ đối ông ta đã lừa dối bà Cổ, ông ta không hề yêu bà Cổ
Nói vậy cũng đúng: “Vậy Ngụy Trân Vân thì sao? Ngụy Trần Vẫn là người mà ông ấy tự chọn ”
Ph Hàn Tranh ôm người phụ nữ trong lòng lên và đi về phía giường: Tống Nghị cũng không thật sự thích Ngụy Trần Văn. Nếu trong lòng ông ta thực sự có Ngụy Trần Văn, hôm nay ông ta sẽ không vòi vàng rời đi khi chưa hỏi rã Ngụy Trần Văn đang ở đâu “
“Nói như vậy người bố này của em thật sự là một kẻ căn bà.
Phó Hàn Tranh bế cô lên giường: “Em không cần phải quan tâm đến những chuyện này.”
Anh đưa tay sở bụng cô và nói: “Bây giờ em phải chuyên tâm dưỡng thai mới là quan trọng nhất. “Hàn Tranh, có khi nào anh cảm thấy em rất vô dụng không?”
Phó Hàn Tranh hôn lên trán cô, an ủi nói: “Em đừng nghĩ như vậy.”
Mộ Vi Lan còn tưởng anh sẽ nói đến ưu điểm của cô hay gì đó, kết quả là anh chỉ nói một câu: “Em còn biết sinh con, việc này anh không biết
Mộ Vi Lan: “
Người đàn ông này đang tỏ ra hài hước sao? Không hề buồn cười chút nào.
Hơn chín giờ tối, Diệp Hi vẫn chưa về nhà.
Tong Yen cau mày, anh gọi điện thoại cho cô nhưng không ai bắt máy.
Phía bên kia, sau khi Diệp Hà và cô bạn Hạ An đi phòng văn xong, hai người họ đến quán bar nhảy nhót
Kể từ sau khi Diệp Cần chết, Diệp Hi trở thành “gái hư” trong mắt nhiều người, hút thuốc, rượu chè, đi bar, chuyện gì cô cũng từng làm.
Nếu tất cả mọi người ở Nam Thành đều biết mối quan hệ của cô và Tống Yến Trầm, vậy thì tất cả mọi người cũng sẽ cho rằng Diệp Hi cô không xứng với người đàn ông hoàn hảo như Tổng Yến Trầm.
Hạ An nhảy mệt rồi, cô hình như nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Diệp Hi trong âm thanh ồn ào ở quán bar, cô nói lớn tiếng bên tai Diệp Hi: “Hi Hi, hình như cậu có điện thoại đấy!”
“Mình không muốn nghe máy!”
Diệp Hi không cần nghĩ cũng biết là ai gọi điện thoại cho cô. “Chắc không phải là Boss Tổng nhà cậu đấy chứ?”
“Anh ấy không phải anh nhà mình Hai người nói chuyện lớn tiếng trong quán bar ổn ào. “Không được rồi, mình mệt quá phải nghỉ một lát, đi uống chút gì đó đi Hạ An kẻo Diệp Hi ra khỏi sàn nhảy và đi về phía quầy bar.
Xung quanh yên tĩnh hơn một chút nhưng cũng không khả hơn là mấy, Hạ An liếc nhìn đồng hồ: “Gần mười giờ rồi, cậu không về không sao đấy chứ?”
“Tối nay mình không muốn về, lát nữa mình qua nhà cậu ngủ”
Hạ An đau đầu: “Lần trước cậu ngủ ở nhà mình ba ngày, Boss Tổng làm người mẫu xe ở dưới nhà mình ba ngày, sáng nào mình ra ngoài cũng thấy anh ấy, mình cảm thấy rất có lỗi! Người đàn ông tốt như vậy, tại sao cậu lại không biết trân trọng chứ?”
“Nếu cậu thích mình có thể để cho cậu.” Diệp Hi nhếch môi nói. “Nhưng Boss Tổng không thích mình.”
Hạ An uống một ngụm nước trái cây, đảo mắt xung quanh và nhìn thấy một bóng dáng có phần quen thuộc, cô vỗ cánh tay Diệp Hi và hỏi: “Cậu mau nhìn xem, kia có phải là Tổng Sơn Sơn, em trai của Boss Tổng không?”
Tong Son Son?
Diệp Hi quay đầu lại, đúng thật là tên lưu manh dó! Diệp Hi cắm lấy túi xách và kéo Hạ An rời đi: “Mau đi thời, tên này là một kẻ háo sắc đầy
Khi cô đang chuẩn bị rời đi, Tổng Sơn Sơn phía sau lưng gọi cô lại: “Diệp Hill”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!