Chương 535: Hai nhóc con gây gổ
Khi Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan vất vả lắm mới về được đến nhà ở Bắc Thành, thì Tiểu Đường Đậu và bé Hàm đang đánh nhau ở trong vườn.
Dường như Bắc Thành vừa có mưa, đất ở thảm cỏ vẫn còn lầy nước, cả người hai đứa trẻ dính đây bùn nước, trên gương mặt nhỏ nhắn vốn phải trắng mềm non nớt, trên tay, đều lấm đầy bùn bẩn.
“Hứ, mẹ của em mới không phải người xấu, đều là tại thím ấy không tốt, thím ấy muốn giành mất ba em! Nhưng ba là của em với mẹ cơ mà “Em nói dối! Đều tại người phụ nữ đó gây hiềm khích, mẹ anh mới không thể trở về đây ở nữa, đêm nào cũng khóc”
Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan vừa xuống xe, thì nghe thấy tiếng hai đứa nhỏ lớn tiếng ganh nhau, vừa cãi cọ vừa túm lấy nhau mà đánh.
Mộ Vĩ Lan vội vã chạy đến, tách Đường Đậu với bé Hàm ra: “Hai đứa là anh em, là người thân của nhau, sao lại đánh nhau như thế này được?”
Bé Hàm trừng mắt lườm Mộ Vĩ Lan, tỏ ra không đồng ý, trong ánh mắt cậu chỉ toàn là lạnh nhạt.
Tiểu Đường Đậu vừa thấy Mộ Vi Lan với Phó Hàn Tranh về tới, bao nhiêu cảm giác bực dọc đều chớp mắt biến tan đi, gương mặt nhỏ lấm lem tràn đầy vui vẻ, cười nói: “Ba, mẹ, cuối cùng thì ba mẹ cũng về rồi. Con nhớ hai người lắm luôn”
Phó Hàn Tranh sải đôi chân dài đi tới, liếc mắt nhìn hai đứa trẻ: “Có gì vào trong nhà rồi nói”
Mộ Vi Lan ôm Tiểu Đường Đậu, đưa tay ra định ôm bé Hàm, ai ngờ bị cậu bé hất ra.
Mộ Vi Lan hơi giật mình, quay sang Phó Hàn Tranh.
Phó Hàn Tranh nhìn cậu bé vẫn đứng trân trân ở đó, cuối cùng bèn cất lời nói: “Là con trai, mà lại chỉ có chút xíu độ lượng vậy thôi hả?”
Bé Hàm cắn môi, chạy thẳng vào trong nhà.
Trên mặt và tay Tiểu Đường Đậu chỉ toàn là bùn đất, giương đôi mắt to tròn bực dọc nói với Mộ Vi Lan: “Anh ấy càng ngày càng quá đáng, trước đây có bao giờ anh ấy gây gổ với con đâu, hứ.”
Mộ Vi Lan vừa định nói, thì Phó Hàn Tranh đã cất lời trước: “Con mà không chọc vào anh con, anh con sẽ đánh nhau với con hả?”
Tiểu Đường Đậu chu môi, rén lại, nhún vai, kéo váy Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan ôm lấy vai cô bé, hơi lạnh lùng nhìn Phó Hàn Tranh, nói: “Thôi được rồi, vừa về đến nhà, đừng có mắng con nữa”
Tiểu Đường Đậu chu môi: “Tay bị đánh đau lắm nè”
Phó Hàn Tranh hừ nhẹ một tiếng: “Để xem lần sau con còn dám đánh nhau với anh nữa hay không!”
“Ba không thương Đường Đậu nữa rồi”
“Ba đâu có kêu con đi đánh nhau với anh đâu.”
Mộ Vi Lan: Sao hai cha con nhà này lại thích cự lại nhau quá vậy?
Vào đến trong nhà, nhìn thấy ông nội Phó đang đứng chăm chậu hoa lan quân tử hiếm có của mình, không hề để ý đến chuyện hai đứa trẻ một chút nào.
Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan vừa vào đến cửa, ông bèn giương mắt nhìn lên, nói: “Ồ, đi trăng mật về rồi đó hả?”
Mộ Vi Lan không nhịn được, cất lời: “Ba, sao hai đứa nhỏ đánh nhau trong vườn, ba lại không ngăn tụi nó?”
Phó Chính Viễn lại tiếp tục chỉnh lại cậu hoa lan quân tử, đến chớp mắt cũng không hề chớp, đáp: “Ba ra ngăn thì hai đứa nó sẽ không đánh nhau nữa chắc? Lát nữa tìm thấy một chỗ nào không có ông nội chúng nó vẫn cứ sẽ đánh nhau thôi, trẻ con gây nhau như chơi đồ hàng ấy mà, gây chán xong rồi lại thôi”
Lúc thím Lan bưng nước ra thì thấy hai đứa nhỏ đều lấm lem bùn đất, vô cùng kinh ngạc: “Ôi trời hai đứa nhỏ này, lăn lộn trong vũng bùn về hay sao mà cả người toàn là đất thế?
Mau mau, dì đưa hai đứa đi tắm rửa”
Phó Chính Viễn cười thành tiếng, nói: “Hai đứa theo thím Lan đi tắm rửa cho sạch sẽ rồi hãy ra đây, ông cho hai đứa ăn kẹo”
Khi hai đứa trẻ theo thím Lan vào phòng tắm, Phó Chính Viễn bèn tìm chỗ ngồi xuống, cởi cặp kính lão đeo trên chóp mũi, nói: “Vừa hay hai đứa về, ba có chuyện muốn bàn, xem là mẹ con nhà chị dâu với bé Hàm, rốt cuộc nên an bài thế nào mới ổn”
Phó Hàn Tranh cất lời: “Nếu chị dâu muốn về đây ở thật thì cũng không phải là không được, con với Lan có thể về biệt thự Vịnh Tiên Thủy ở”
Mộ Vi Lan cũng cho rằng đó là cách tốt nhất rồi: “Đúng thế ba, hiện tại con tạm thời chưa có công việc, Tiểu Đường Đậu với bé Diêm Đậu cũng có thể về biệt thự Vịnh Tiên Thủy ở với tụi con, cũng không cần lo việc trông nom hai đứa nhỏ”
“Thế ý hai đứa là để cho chị dâu với bé Hàm về đây ở, thì hai đứa chuyển ra ngoài?”
Phó hàn Tranh gật nhẹ: “Nếu mà ba đồng ý, thì có thể báo cho chị dâu luôn”
Mộ Vi Lan sợ ông nội nhớ Tiểu Đường Đậu, bèn nói: “Nếu mà ba nhớ Tiểu Đường Đậu với Tiểu Diêm Đậu, thì đến Biệt thự Vịnh Tiên Thủy lúc nào cũng được ạ”
Ông Phó gật đầu, than: “Coi ra, hai đứa không thể nào sống chung một nhà với Nam Tây được rồi”
Phó Hàn Tranh nhếch đôi môi mỏng: “Con thấy cách nuôi dạy bé Hàm của chị dâu có một chút vấn đề, nếu mà chị ấy muốn chuyển về đây với bé Hàm, ba có thể nắn lại cách nuôi dạy bé Hàm cho chị “Lần này bé Hàm về đây, lúc chơi với Đường Đậu, ba phát hiện ra đứa nhỏ này có cảm giác từng trải hơn trước, tuổi con nhỏ như thế mà đã trưởng thành sớm hơn tuổi như vậy không tốt, chuyện gì cũng muốn biểu hiện thật tốt, tính cách ba Hàn Dư của nó cũng không phải như thế này”
Nghe lời ông nội Phó nói, Mộ Vi Lan bèn thở phào một hơi, cũng may, người cha chồng này của cô không những là người nói lý, còn là người có ánh mắt tỉnh tường.
Khi hai đứa trẻ được thím Lan dắt ra đến nơi, trên người đã được thay bộ quần áo mới sạch sẽ thơm tho.
Tiểu Đường Đậu chạy đến lao vào vòng tay Phó Hàn Tranh và Mộ Ví Lan, sau bao ngày chia tay, bé Đậu bám rít lấy hai người.
Mộ Vi Lan cũng cúi đầu theo phản xạ, hôn lên cái trán nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé.
Bé Hàm đứng trong góc không chịu ra, ông nội Phó bèn gọi: “Bé Hàm, con đứng đó làm gì, mau ra đây với ông nội nào”
Bé Hàm vừa đi qua chỗ Phó Chính Viễn, Phó Chính Viễn ói: “Vừa rồi con đánh nhau với em, thế ai thắng ai rồi?”
“Con thăng”
Tiểu Đường Đậu nghe vậy lập tức không chịu thua: “Anh nói dối nha, rõ ràng là anh ngã xuống đất trước!”
Bé Hàm bị Tiểu Đường Đậu nói thấu, hai mắt đỏ bừng, tuy rằng muốn biện minh, nhưng lại không biết đáp thế nào: “Anh…anh nhường em đấy thôi!”
Ông cụ Phó lúc này nghiêm túc nói: “Bé Hàm, con là anh cả, con trai thì phải lịch thiệp lễ phép, đánh nhau với con gái thì còn gọi gì là lịch thiệp, chưa kể Tiểu Đường Đậu là em gái con, là anh trai thì phải biết nhân nhượng, con hiểu không?”
Bé Hàm cắn chặt miệng gật đầu: “Ông ơi, con sai rồi. Con sẽ không bao giờ gây gổ với em ấy nữa”
Bé Hàm bước tới chỗ Tiểu Đường Đậu xin lỗi: “Em Đậu, từ giờ về sau anh sẽ không bao giờ gây gổ với em nữa”
Tiểu Đường Đậu cũng cất giọng non nớt đáp: “Anh ơi, em cũng không tốt. Em sẽ không như vậy nữa. Mình làm lành nha anh!”
“Đồng ý!”
Ông Phó đã gọi Hướng Nam Tây quay về ở, Khi Hướng Nam Tây về đến nơi nhìn thấy Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan, có hơi bất ngờ, cũng không chủ động mở miệng chào hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!