Chương 848:
Nguyệt Như Ca từ trên xe chạy xuống, hét to: “Không được đi nữa!
Bên đó chôn boml”
Trống ngực ông K đập thình thịch, bỗng nhiên mặt đất “âm” một tiếng!
Cùng lúc đó, Hàn Chiến và ông K nhanh chóng nằm sấp xuống!
Đăng sau là một vùng cát bụi cuồn cuộn.
Máy bay trực thăng cũng bị nổ tung!
Ông K chửi thề: “Mẹ kiếp! Lão già xảo quyệt kia đúng là không biết xấu hổ! Thủ đoạn nham hiểm thế này cũng dùng tới!”
Nguyệt Như Ca chạy đến, trái tim giống như vừa chơi tàu lượn: “Anh Sao rồi?”
Hàn Chiến nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn cuống cuồng của cô ta: “Anh không sao.”
Nguyệt Như Ca thở phào một hơi, sau đó nhìn xung quanh, nói: “Mọi người mau liên hệ người qua đây cứu mọi người đi, đợt sát thủ thứ hai Châu Thắng phái tới cũng đang trên đường rồi, mọi người còn không đi sẽ nguy hiểm đến tính mạng”
Ông K cố ý trêu chọc: “Tôi nói này cô Nhuyễn Nhuyễn, chẳng phải cô đã chia tay với anh Hàn nhà chúng tôi rồi sao? Sao cô lại quay lại?”
“Tôi..” Lần đầu tiên Nguyệt Như Ca bị ông K làm cho không biết nói gì.
Hàn Chiến cũng híp mắt, quan sát cô ta: “Ông K nói không sai, em đã không định đi theo anh, cũng đã nói chưa bao giờ có tình cảm với anh, sao còn lo lắng cho an toàn của anh?”
“.. Anh Hàn anh đã cứu em một mạng, bây giờ coi như đã trả hết rồi! Quãng đường còn lại, hai người tự cẩn thận, việc em có thể làm chỉ có thể đến đây thôi!”
Nguyệt Như Ca quay người định đi, ánh mắt Hàn Chiến nhìn về phía một đám sát thủ sau lưng cô ta, thản nhiên nói: “Sợ là bây giờ… em không đi được nữa”
Mưa bom bão đạn, đầy rầy giết chóc.
Thời tiết ở vách núi bên bờ biển hay thay đổi. Đêm khuya, chẳng mấy chốc trên bầu trời đổ xuống cơn mưa to như trút.
Tiếng mưa rơi, tiếng súng đạn… hòa lẫn vào nhau.
Hàn Chiến vì bảo vệ Nguyệt Như Ca mà bị trúng một phát đạn ở vùng bụng bên phải, ông K và Nguyệt Như Ca đỡ Hàn Chiến, trốn trong một ngôi nhà nhỏ tồi tàn trong khu rừng bên vách núi. Tạm thời đám sát thủ kia chưa đuổi kịp, nhưng Hàn Chiến bị thương, tình hình ngàn cân treo sợi tóc.
Nguyệt Như Ca che chặt vết thương đang chảy máu của Hàn Chiến, cắn răng, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao lại cản súng giúp em?”
Hàn Chiến hít sâu một hơi, thở dài, do vết thương đang chảy máu mà sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng giọng nói và ánh mắt lại kiên định: “Anh đã nói rồi, anh là một người rất khó động lòng, nhưng nếu anh đã động lòng thích một người, thì sẽ dùng toàn bộ trí tuệ và khả năng để bảo vệ cô ấy. Hơn nữa, Nhuyễn Nhuyễn, anh thích em cảm thấy mắc nợ anh”
“Nhưng em không còn là người phụ nữ của anh nữa”
“Đã từng” Hàn Chiến nhìn cô nói.
Nguyệt Như Ca nuốt nước bọt, trong tia sáng lờ mờ, nhìn vào vết thương trên bụng Hàn Chiến, nhíu mày hỏi: “Ông K, ông đã liên lạc với Tổ chức Ám chưa?”
Ông K canh chừng ở cửa sau căn nhà nhỏ, giơ súng, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào, khẽ nói: “Chúng ta chỉ cần chống đỡ được một lát, quân cứu viện sẽ đến. Anh Hàn, anh phải cố gắng chịu đựng”
Nguyệt Như Ca đứng dậy nói: “Như vậy thì không được, vách núi Di Lặc không lớn, bọn chúng sẽ nhanh chóng tìm được đến đây”
Cô ta giơ tay lên cởi áo khoác của Hàn Chiến ra, Hàn Chiến siết lấy tay cô ta: “Nhuyễn Nhuyễn, em định làm gì?”
“Em sẽ dụ bọn chúng rời đi, em là người của Tổ chức Minh, cho dù bị bọn chúng phát hiện, bọn chúng cũng sẽ không làm gì em”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!