Chương 282: Anh cũng không phải đồ ngốc
Đêm nay Mục Lâm Kiên quyết tâm bắt Vũ Vân Hân vào trong ngực mình.
Sáu mươi tỷ một ngày, anh cũng không phải đồ ngốc, đâu thể tùy tiện đơn giản cho ăn cho uống không như vậy được.
Huống hồ trước đó cô cũng đã đồng ý cái gì cũng có thể.
Lý Huy gọi y tá đưa thuốc chích đến ngay lập tức.
Y tá bắt lấy tay của Vũ Vân Hân đang giấu trong ổ chăn, dùng sức xoắn tay áo của cô lên.
“Tôi đi qua đó là được chứ gì? Trông thấy mũi kim tiêm bén nhọn, Vũ Vân Hân thôi không giấy giụa nữa Dù sao thì cái thứ kia cũng không thể làm gì cô.
Cô quấn chăn bước đến bên giường bệnh, úp sấp xuống tại đó.
Mục Lâm Kiên lạnh mặt căng thẳng: “Em nhất định phải như vậy hả?”
Lúc cô ngã sấp xuống vừa vặn nện vào đôi chân dài của anh, cảm giác mềm mại và ấm áp đó rất dễ chịu, khiến anh khó mà không nảy sinh ý nghĩ xấu xa.
“Vậy thì anh muốn thế nào?”
“Ở đây”
Anh không biết xấu hổ mà chỉ vào trong ngực mình, bảo cô hãy vào trong lòng anh.
Vũ Vân Hân xấu hổ nhìn y tá và Lý Huy đang theo dõi bọn họ.
Tên này không thể tinh tế hơn một chút được sao?
“Nhanh một chút” Anh không kiên nhãn, phát một tín hiệu cho Vũ Vân Hân biết là anh đang rất gấp.
“Cậu Mục, ngài nhất định phải tự kiềm chết Dù sao thì sức hấp dẫn của tôi cũng lớn như vậy!” Vũ Vân Hân trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hoảng sợ muốn chết.
Suy cho cùng thì như hùm như beo, ai hiểu cho được.
Tuy rằng cô cũng vừa mắt vị mỹ nam này, thế nhưng dù sao cũng phải biết kiềm chế.
Vũ Vân Hân cảm thấy mình không cần mặt mũi nữa, trực tiếp trở mình nằm thẳng vào lòng Mục Lâm Kiên.
Một mùi hương bạc hà thơm mát là lạnh quấn lấy cô, hai tay không biết ph: đâu, có cảm giác dù đặt ở chỗ nào thì cũng sẽ cảm nhận được cơ bắp cường tráng của anh, hormone tản ra làm người ta rung động.
“Mấy người đi ra ngoài đi”
Sau khi được cho phép, Lý Huy cùng y tá đi ra ngoài Lý Huy cầm tay nắm cửa nhẹ nhàng khép cửa lại.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, vết thương của cậu Mục sao mà lành được? Rốt cuộc Vũ Vân Hân là cái loại gì vậy, tại sao cậu Mục lại yêu thích như thế?
Anh càng nghĩ càng không vui, mở điện thoại ra gửi một tin nhắn: “Lúc nào mới về vậy, người đàn ông của cô bị cướp mất rồi”
Trong phòng bệnh, bầu không khí mập mờ tràn ngập trên chiếc giường chật chội.
Vũ Vân Hân không dám cử động, thần kinh căng thẳng, hoàn toàn không có cách an tâm chìm vào giấc ngủ.
“Nghĩ gì đấy?”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ đỉnh đầu, Mục Lâm Kiên dán tới, giữa hai người không còn khoảng cách.
“Không có” Cô rất khẩn trương, cảm giác tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Người trưởng thành ở cùng một chỗ ôm nhau, thật sự sẽ không nảy sinh chuyện gì sao?
Bỗng dưng Mục Lâm Kiên cúi đầu xuống, ấn mạnh cái trán mình vào trán cô, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấu qua trán, nói: “Kiềm chế chút đi”
Anh vậy mà bảo cô kiềm chế! Ngược rồi!
Rõ ràng chính anh đang quyến-rũ-cô!
Vũ Vân Hân nhắm chặt mắt, cố găng làm dịu đi tâm tình phấn khích của mình.
Thế nhưng trước mặt là một chàng đẹp trai ngút ngời, không có cách nào làm khôi phục tâm tình.
Không biết từ khi nào, cô lại bắt đầu nảy sinh hứng thú với người đàn ông trước mắt này.
Tay cô khẩn trương, vô tình nắm lấy quần áo của Mục Lâm Kiên.
Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước rơi nhẹ nhàng rơi xuống trán cô, cô được yêu mà sợ, mở mắt ra ‘Vừa hay nhìn thấy cặp mắt đen láy đang tỏa sáng kia, sâu thăm thẳm không thấy đồng tử đâu, chăm chú nhìn cô.
“Suyt!” Mục Lâm Kiên không nhanh không chậm, dùng đầu ngón tay ấn lên môi cô: “Ngủ!”
Anh quả thật chỉ muốn ôm cô ngủ mà thôi! Không có ý gì khác! Dù sao thì ngày tháng sau này còn dài!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!