Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm vào cầu thang hồi lâu, cuối cùng cụp mắt, quay trở về phòng.
Sau khi sạc điện thoại xong, cô nhắn một tin nhắn cho Nguyễn Trâm Anh, chủ yếu là hẹn ngày mai gặp mặt.
Có một số việc đã đến lúc phải biết rõ.
Buổi tối, Nguyễn Quỳnh Anh ăn xong bữa tối cũng chỉ mới hơn bảy giờ.
Cô cũng bình thường, ngồi trên ghế salon xem tivi, chương trình hài, nhưng cô không hề cảm thấy buồn cười.
Nhìn kỹ thì thấy ánh mắt cô không tập trung vào TV, không biết tâm tư đã bay đi nơi nào.
Ngồi được khoảng một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh ngáp một cái, dụi con mắt mỏi nhừ, nhìn về phía cửa trước mấy lần, nơi đó vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Tối nay anh thật sự không trở lại sao?
Đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh tối sầm lại, cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV, lấy một cuốn sách thiết kế thời trang dưới bàn trà lên đọc.
Quản gia Hoàng bưng một ly sữa bò đi tới, đặt nhẹ bên cạnh cô: "Cô Quỳnh Anh, sao bây giờ cô còn không lên lầu nghỉ ngơi."
"Còn sớm, tôi xem sách một chút." Nguyễn Quỳnh Anh giơ tay lật sách, cười trả lời.
"Thế ạ." Quản gia Hoàng gật gật đầu, trong lòng hiểu rõ, cô đọc sách là giả, chờ người về mới là thật.
Đáng tiếc...
Quản gia Hoàng thở dài, thương hại nhìn xem Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh trở về phòng nghỉ ngơi đi, đêm nay cậu Hải không trở về đâu."
Tay đang cầm sách của Nguyễn Quỳnh Anh run lên một cái: "Sao chú Hoàng biết được?"
"Cậu Hải đã gọi điện thoại cho tôi, chỉ mấy phút trước thôi." Quản gia Hoàng không đành lòng mà trả lời.
"Thảo nào chú Hoàng lại nói với tôi những lời này." Nguyễn Quỳnh Anh cười khổ một tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn quyển sách trên đầu gối. Những dòng chữ trên đó, dường như cô không nhận biết được nữa.
"Tôi chỉ không muốn để cô đợi uổng công." Quản gia Hoàng lắc đầu, trong lòng càng thêm thương xót cho cô.
Thật không biết rốt cuộc cậu Hải đang khó chịu điều gì, rõ ràng trong lòng có cô Quỳnh Anh, nhưng cứ nhất định phải bày ra vẻ lạnh lùng như thế.
Nhưng ông chỉ là một quản gia, chuyện của chủ nhà sao ông có thể xen vào được?
Chỉ hi vọng sau này cậu Hải đừng hối hận mới tốt.
"Cảm ơn ý tốt của chú Hoàng, tôi biết rồi." Nguyễn Quỳnh Anh đóng sách lại, bỏ về chỗ cũ, nở nụ cười nhạt với quản gia Hoàng, giả vờ mình không quan tâm mà nói: "Cậu Hải ấy, thường xuyên qua đêm ở nơi của cô Tô sao?"
"Cũng nhiều lúc." Quản gia Hoàng suy nghĩ một chút, nói: "Cũng hay qua, không phải cô Tô tới thì chính là cậu Hải qua."
Mặc dù trả lời như vậy rất tàn nhẫn, nhưng ông cảm thấy bây giờ nói ra cũng tốt hơn là cô Tô tự phát hiện được.
Ít ra thì sự đau đớn sẽ giảm như nhiều.
Trong lòng cảm thấy chua xót, Nguyễn Quỳnh Anh nhắm lại mắt: "Xem ra tình cảm bọn họ rất tốt."
"Cũng tạm được." Quản gia Hoàng tùy tiện trả lời một câu.
Thật ra ông rất buồn bực, chẳng biết sao tình cảm của cậu Hải và cô Tô Hồng Yên lại trở nên tốt như thế. Bốn năm trước, nói dễ nghe thì bọn họ là thanh mai trúc mã, nhưng thật sự thì chưa gặp nhau được lần nào.
Nhưng bốn năm trước, sau khi cô Tô Hồng Yên về nước tìm cậu Hải, thì bọn họ cứ ở chung cho đến bây giờ.
Những điều này không được cậu Hải đồng ý, ông không thể tùy tiện nói ra.
Thở ra một hơi, quản gia Hoàng nhìn thoáng qua ly sữa bò nóng, nhắc nhở cô: "Cô Quỳnh Anh uống sữa bò lúc còn nóng đi, sau đó thì trở về phòng nghỉ sớm một chút, đừng chờ nữa."
"Ừm, tôi biết rồi, chú Hoàng nghỉ ngơi trước đi." Nguyễn Quỳnh Anh bưng ly sữa bò lên, cười cười.
Quản gia Hoàng khoanh tay rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh uống từng miếng sữa bò, chẳng mấy chốc ly sữa bò chỉ còn thấy đáy.
Cô đứng dậy cầm ly đi vào bếp cọ rửa sạch sẽ, sau đó trở về phòng.
Đến khi cô tắm rửa xong đi ra, nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm ầm ầm, còn có tiếng gió thổi mạnh.
Sắc mặt cô thay đổi, sợ run cả người, mau chóng đóng cửa sổ lại. Sau đó cô chui vào trong chăn, che kín đầu lại, không muốn nghe những tiếng sấm kinh khủng kia.
Nhưng dù vậy, những tiếng sấm kia vẫn là từng tiếng rồi từng tiếng vang lên bên tai cô, dù cho âm thanh nhỏ hơn trước rất nhiều, cũng vẫn làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Ầm ầm!
Lại một tiếng sét vang lên nữa.
"A!" Nguyễn Quỳnh Anh bị dọa đến thân thể run lên, miệng phát ra âm thanh sợ hãi, nước mắt cũng đã chảy ra. Cô khóc nức nở, theo bản năng kêu lên một cái tên: "Trần Vĩnh Hải."
Không phải cô trời sinh đã sợ tiếng sét, đó là hậu quả sau những ngày bị kích động.
Đó là khi mấy năm trước, khi mẹ còn sống. Lê Diệu Ngọc thường xuyên tới cửa gây hấn với mẹ. Có ngày trời tối, cũng là đêm mưa dông thế này, mẹ và Lê Diệu Ngọc cãi nhau.
Lê Diệu Ngọc đẩy mẹ xuống dưới lầu, mẫu thân bị ngã chảy máu, hôn mê. Mà Lê Diệu Ngọc lại đứng trên bậc thang cười trên nỗi đau của người khác.
Tiếng cười kia lẫn trong tiếng sấm giống như ma quỷ đòi mạng, lại thêm tình cảnh thê thảm của mẹ làm cô bắt đầu sợ tiếng sấm.
Bí mật này không có nhiều người biết, ban đầu chỉ có Việt Anh biết, sau đó quen Trần Vĩnh Hải, anh cũng biết điều này.
Cô còn nhớ rõ, có lần nửa đêm sét đánh, anh gọi điện thoại cho cô, cùng cô nói chuyện cả đêm. Anh vẫn luôn nói với cô, cô Quỳnh Anh ở đây, bảo cô đừng sợ, dù cho có đôi khi anh không gọi điện thoại, cũng sẽ gửi cho cô vài bản nhạc nhẹ.
Nhưng hôm nay, anh lại ở bên cạnh người phụ nữ khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh đau xót. Cô cắn môi, cố nén sự sợ hãi vươn tay ra khỏi chăn, cầm điện thoại trên tủ đầu giường, sau đó nhanh chóng rụt lại vào chăn.
"Xin anh nhất định phải trả lời em." Cô vừa nói vừa nhanh chóng gõ chữ, gửi tin nhắn đi.
Trong căn phòng xa hoa sáng rõ, Tô Hồng Yên đang bày dụng cụ xoa bóp, chợt nghe tiếng điện thoại vang lên. Cô ta ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện là điện thoại của Trần Vĩnh Hải. Màn hình điện thoại sáng lên nhắc nhở có tin nhắn mới, người gửi là Anh.
Anh?
Dường như chỉ cần một giây, Tô Hồng Yên đã biết Anh này là ai.
Cô ta cong môi, nuốt lời nói có tin nhắn cho Trần Vĩnh Hải biết xuống, cầm lấy điện thoại di động của anh, bí mật mở khóa, ấn mở tin nhắn: Trần Vĩnh Hải, em rất sợ hãi.
Sợ hãi?
Tô Hồng Yên liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, khóe miệng nở nụ cười càng sâu. Cô ta bấm tùy chọn trả lời, nhấn mấy chữ rồi gửi qua, ngay sau đó lại xóa tin nhắn này đi, bỏ di động về chỗ cũ, mình thì trở lại vị trí vừa rồi, tiếp tục bày dụng cụ ra, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
Mà khi Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bốn chữ "Không liên quan đến tôi", chỉ cảm thấy lạnh cả người, bờ môi run rẩy: "Sao... Sao lại thế..."
Cô không nghĩ đến, Trần Vĩnh Hải lại trả lời tàn nhẫn như thế.
Cô chỉ hi vọng có thể nhận được một câu trấn an của anh, dù cho anh không cho thì tùy tiện nhắn gì cũng được, anh chế giễu cũng tốt. ít nhất thì cô sẽ không sợ hãi như thế, cô có thể giả vờ xem như anh đã từng gọi điện nói chuyện với cô như trước.
Khi nhìn thấy bốn chữ này, cô hi vọng anh không hồi phục.
Trong lòng tràn đầy bi thương, Nguyễn Quỳnh Anh xóa tin nhắn đi, cười mà rơi nước mắt.
Cô ngây thơ quá, thế mà mơ mộng một người đàn ông không yêu mình lại nhắn một câu an ủi, thật sự quá buồn cười.
"Trần Vĩnh Hải, anh tắm rửa xong rồi à?" Tô Hồng Yên thấy người đàn ông đi ra khỏi phòng tắm, cô ta nhanh chóng bỏ đồ vật trong tay xuống, cười đi lên kéo cánh tay anh.
Trần Vĩnh Hải lau tóc liếc cô ta, trong mắt có vẻ không vui: "Em mặc ít như thế không lạnh à?"
Tô Hồng Yên cúi đầu nhìn váy ngủ bằng lụa trên người mình: "Không lạnh ạ."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!