“Đưa bác sĩ đi thẳng vào phòng của Nguyễn Quỳnh Anh.” Trần Vĩnh Hải nói, cùng lúc đó anh cũng đi ra bên ngoài.
Quản gia Hoàng đi theo ở phía sau anh: “Tôi đã cho người đưa bác sĩ đến phòng của cô Quỳnh Anh rồi.”
“Ừ.” Trần Vĩnh Hải trả lời rồi lại càng bước nhanh hơn.
Ở bên trong phòng, bác sĩ đang xử lý vết thương ở trên lưng Nguyễn Quỳnh Anh.
Lần này là nữ bác sĩ, Trần Vĩnh Hải đặc biệt yêu cầu quản gia Hoàng mời tới.
Vì thế quản gia Hoàng còn vô cùng buồn bực, tại sao lại không gọi bác sĩ gia đình mà lại phải gọi một nữ bác sĩ ở bệnh viện bên ngoài về.
“Vết thương của cô ấy thế nào?” Trần Vĩnh Hải nhìn nữ bác sĩ đang đắp chăn cho Nguyễn Quỳnh Anh hỏi.
Nữ bác sĩ tháo găng tay ra cung kính trả lời: “Vết thương đã được xử lý tốt rồi, nhưng mà…”
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng!” Trần Vĩnh Hải cảm thấy căng thẳng trong lòng, bàn tay đang đút trong túi quần cũng nắm chặt lại.
Nữ bác sĩ thở dài: “Diện tích bị thương quá lớn cho nên có thể sẽ để lại một vết sẹo.”
“Để lại sẹo…”
Trần Vĩnh Hải mím chặt môi, ánh mắt thâm thúy nhìn người phụ nữ đang ngủ say ở trên giường.
Trên người cô đã có không ít vết sẹo rồi, bây giờ lại có thêm một cái nữa, nếu như cô biết thì cô có chịu được hay không?
“Có loại thuốc nào có thể giúp cô ấy không để lại sẹo hay không?” Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Trần Vĩnh Hải tràn đầy nghiêm túc hỏi.
Nữ bác sĩ suy nghĩ rồi lắc đầu: “Trước mắt thì thuốc trị sẹo ở trên thị trường đều có hiệu quả rất bình thường, mà tình hình của cô gái này là trừ phi làm giải phẫu, nếu không thì thuốc cũng sẽ không xoá hết sẹo đươc.”
“Tôi biết rồi.” Ánh mắt mịt mờ của Trần Vĩnh Hải trầm xuống, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Nữ bác sĩ không dám quấy rầy anh mà cúi đầu yên tĩnh viết đơn thuốc.
Sau khi viết xong, cô ấy giao cho Trần Vĩnh Hải: “Ngài Vĩnh Hải, ở đây tôi có viết thời gian thay thuốc và liều lượng thuốc cần dùng.”
Trần Vĩnh Hải nhận lấy nhìn thoáng qua rồi nhớ kỹ nội dung ở bên trong.
“Còn có vấn đề gì cần phải chú ý nữa hay không?” Trần Vĩnh Hải cất kỹ đơn thuốc rồi lại hỏi.
“Trước khi vết thương đóng vảy, hết sức cố gắng không được chạm vào nước, còn có không thể ăn thức ăn gây dị ứng, nếu không vết thương sẽ lành lại rất chậm, diện tích để lại sẹo cũng sẽ càng lớn, ngoài ra không có gì nữa.”
Trần Vĩnh Hải gật đầu.
Vẻ mặt của nữ bác sĩ có vẻ chần chờ: “Ngoài ra, tình trạng cơ thể của cô gái này hơi kỳ lạ, ngài Vĩnh Hải, tôi đề nghị ngài tốt nhất nên đưa cô ấy đi khám sức khỏe toàn diện.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi cũng không thể nói rõ ràng, dù sao thì tôi cũng chỉ là một bác sĩ ngoại, tôi chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra một số vấn đề mà thôi.” Nữ bác sĩ cảm thấy rất là tiếc nuối vì tài năng và sự thiếu học hỏi của mình.
“Được rồi, cô đi ra ngoài tìm quản gia của tôi, ông ấy sẽ cho người đưa cô trở về.” Trần Vĩnh Hải phất tay ra lệnh đuổi khách.
Nữ bác sĩ thu dọn đồ của mình rồi đi ra khỏi phòng.
Trần Vĩnh Hải đứng ở bên giường nhìn chăm chú Nguyễn Quỳnh Anh, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Từ đầu đến cuối anh không thể nghĩ ra tại sao cô lại cứu Tô Hồng Yên.
Chẳng lẽ cô không nghĩ tới hậu quả sau khi bị đèn thuỷ tinh nặng tới thế đập trúng người sẽ thế nào sao?
Nghĩ đến đây, Trần Vĩnh Hải ngồi xuống đưa tay dùng sức bóp mặt của cô, giống như là đang trừng phạt cô không quan tâm đến sự an toàn của bản thân mà làm việc quá bốc đồng như vậy.
Nguyễn Quỳnh Anh bất thình lình bị anh bóp cho tỉnh lại.
Cô khẽ hít rồi mở to mắt thì nhìn thấy bóng dáng của Trần Vĩnh Hải: “Cậu Hải?”
“Không phải là cô đang ngủ sao.” Nhìn thấy cô tỉnh lại, Trần Vĩnh Hải thu hồi sự phức tạp ở trong mắt rồi lại trở về vẻ lạnh lùng như thường ngày.
Cơ thể của Nguyễn Quỳnh Anh khẽ giật, trên trán toát ra mồ hôi lạnh: “Trên lưng đau quá…”
Cô bị đau nên mới tỉnh lại.
Cũng không biết là ở trên lưng có thứ gì, nó giống như quả ớt dính vào người rất là đau.
Hơn nữa cô vẫn luôn nằm sấp, bụng cũng bị húc nên cực kì không thoải mái, cô muốn xoay người lại.
Trên thực tế, Nguyễn Quỳnh Anh cũng đã làm như vậy.
Cô chống đỡ ga giường, co người lại chuẩn bị nằm nghiêng người.
Trần Vĩnh Hải tưởng rằng cô muốn nằm thẳng xuống, anh trầm giọng nói: “Không được phép nhúc nhích!”
Nguyễn Quỳnh Anh cứng đờ giương mắt nhìn về phía anh.
Nhìn thấy vẻ mặt căng cứng của anh giống như là điềm báo nổi giận, cô há to miệng đành phải nghe lời lại nằm trở về.
Sắc mặt Trần Vĩnh Hải đang căng cứng mới dịu đi.
Anh đưa tay cầm một lọ thuốc mà nữ bác sĩ để lại ở trên tủ đầu giường, sau khi so sánh cẩn thận với đơn thuốc, anh đổ hai viên vào trong lòng bàn tay.
Sau đó đưa tới trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh: “Uống đi.”
“Đây là thuốc gì?” Cô nháy mắt hỏi.
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ mở, tích chữ như vàng nói ra ba chữ: “Thuốc giảm đau!”
Nghe vậy Nguyễn Quỳnh Anh hơi kinh ngạc nhìn anh sau đó đưa tay cầm hai viên thuốc kia.
Đầu ngón tay của cô giống như là lông vũ, nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay của anh.
Trần Vĩnh Hải cảm thấy hơi ngứa, anh cụp mắt xuống ánh mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay hai giây, sau đó đưa tay ra sau nắm lại.
“Thật là đắng!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh nhíu lại le lưỡi.
Trần Vĩnh Hải nghe thấy giọng nói của cô, trong nháy mắt hoàn hồn nhìn cô, gương mặt anh đen lại: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô ngốc à? Đắng mà không biết uống nước sao!”
Vậy mà lại uống thuốc mà không có nước!
Thiệt thòi cho cô phải nghĩ ra.
Trần Vĩnh Hải vừa tức giận nhìn cô vừa đưa cốc nước ở trên đầu giường cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy cốc nước: “Tôi tưởng rằng tôi có thể nuốt được.”
Nói xong, cô ngửa đầu uống hết nửa ly nước.
Cô vẫn là đánh giá bản thân quá cao.
Cô đã quá quen với việc uống thuốc mà không cần nước, mặc dù đắng nhưng phần lớn cô đều có thể tiếp nhận.
Không ngờ thuốc giảm đau này lại còn đắng hơn những viên thuốc mà trước đây cô từng uống.
“Cô tưởng rằng? Cô tưởng rằng chuyện gì cũng giống như cô suy nghĩ sao?” Trần Vĩnh Hải giễu cợt, sau đó cầm ly nước ở trong tay cô nhấc chân muốn rời đi.
“Đợi chút.” Nguyễn Quỳnh Anh chống đỡ cơ thể ngồi dậy.
Trần Vĩnh Hải dừng lại nghiêng đầu nhìn cô.
“Cậu Hải, tôi muốn biết, anh sẽ còn ra tay với Trần Cận Phong không?”
Trần Vĩnh Hải híp mắt, dùng sức bóp chặt ly nước ở trong tay, dường như muốn bóp nát cái ly.
Lại là Trần Cận Phong!
Trong mắt cô cũng chỉ có Trần Cận Phong thôi có phải không?
“Nếu như tôi nói tôi sẽ ra tay thì sao.” Ánh mắt của Trần Vĩnh Hải lạnh như băng.
Nguyễn Quỳnh Anh không để ý tới đau nhức ở trên lưng, cô xuống giường đi đến trước mặt anh, giọng nói cầu xin: “Cậu Hải, nếu như anh đã biết tất cả chỉ là hiểu lầm thì anh đừng đánh anh ấy có được không?”
“Cô không muốn anh ta xảy ra chuyện gì tới vậy sao?” Khóe miệng Trần Vĩnh Hải gợi lên vẻ châm chọc.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng thẳng người: “Đúng vậy, bởi vì tôi nợ anh ấy quá nhiều.”
Trong thời gian trầm cảm cô đã tự sát nhiều lần, mỗi lần đều là Trần Cận Phong cứu cô.
Làm sao cô có thể để anh vì cô mà lọt vào trong sự trả thù của Trần Vĩnh Hải chứ.
“Nhưng mà Nguyễn Quỳnh Anh, cô cũng nợ tôi không ít”. Trên mặt Trần Vĩnh Hải bỗng nhiên nở nụ cười nhìn chăm chú Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh lại cảm thấy nụ cười của anh lạnh thấu xương.
Khoé miệng trở nên co rút, Nguyễn Quỳnh Anh khó khăn nói: “Tôi biết, tôi sẽ trả hết những gì tôi nợ anh.”
“Vẫn còn?” Trần Vĩnh Hải cười giễu, đôi mắt rủ xuống kìm nén tất cả gợn sóng ở trong đáy mắt.
Cô đã làm gì với anh? Chỉ sợ là cô không nhớ rõ cô nợ anh những gì.
Trái lại cô lại nhớ rõ ràng là cô nợ Trần Cận Phong.
Thậm chí vì Trần Cận Phong mà không tiếc quỳ xuống cầu xin anh, nếu như đổi lại anh là Trần Cận Phong thì chỉ sợ cô sẽ không làm như thế.
Càng nghĩ càng tức giận, Trần Vĩnh Hải nhắm mắt hít sâu đè xuống cảm xúc ở trong đáy lòng, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không bỏ qua cho Trần Cận Phong, sau này tôi sẽ từ từ chỉnh đốn anh ta.”
Dứt lời anh xoay người đi ra ngoài.
Cho đến khi cửa phòng ầm một tiếng đóng lại, cô mới hoàn hồn.
Anh nói sau này?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!