Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy uất ức, cụp mắt xuống buồn buồn nói: “Quá trình may đo áo cưới vô cùng phức tạp, mỗi một bộ phận đều phải may vô cùng tỉ mỉ, có chỗ còn phải dùng đến cả kĩ thuật thêu, ba ngày làm xong chiếc mạng che mặt đã là tốc độ rất nhanh rồi.”
“Nói như thế, tôi còn phải khen cô?” Vĩnh Hải nhướng mắt lên nhìn.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi cau cau mày, nói một cách vô cùng chân thật: “Tôi chưa từng có ý đó.”
Vĩnh Hải thốt lên một tiếng à không rõ ràng, không nói thêm gì nữa, đi về phía người mẫu phía sau, vén một góc của tấm mạng che mặt lên.
Anh cẩn thận cúi đầu, tỉ mỉ quan sát tấm mạng che mặt trong tay, trong mắt hiện lên một tia sáng khó nhận thấy.
Cho dù anh không hiểu gì về may đo trang phục, nhưng vẫn có thể nhìn ra chiếc mạng che mặt này được cắt xén và may đo bằng một kỹ thuật vô cùng tốt.
Từ đó có thể thấy được, rằng cô ấy làm việc vô cùng có tâm, tay nghề vẫn tốt y như bốn năm trước đây, không hề xa lạ.
Chỉ là bản tính của cô ta, ngược lại càng ngày càng khiến người ta cảm thấy không biết xấu hổ.
Nghĩ đến đấy, ánh mắt của Vĩnh Hải lại trở nên lạnh nhạt, buông mạng che mặt ra, đi về phía cửa.
Cứ thế mà bỏ đi?
Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng nghiêng đầu, gọi anh đứng lại, “Cậu Vĩnh Hải.”
“Chuyện gì?” Vĩnh Hải dừng lại, hơi hơi quay đầu nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh hít một hơi nói: “Tôi có thể thuê thêm hai trợ lý không?”
“Lí do!”
Nhìn qua chiếc mạng che mặt, Quỳnh Anh cười khổ: “Tôi chỉ có một mình, thật sự là bận quá mức rồi.”
Chỉ một tấm mạng che mặt thôi, mình cô làm đã mất hơn nửa tháng rồi, chẳng huống gì là một chiếc váy cưới cầu kì đến như vậy.
Trong vòng hai tháng, chắc chỉ làm xong mỗi cái mô hình, ngoài ra không làm nổi thứ gì khác nữa.
“Cho cô nhiều thời gian như vậy rồi, một mình cô làm còn không kịp sao?” Vĩnh Hải mím môi, giọng nói đều đều.
Anh nhớ rõ, rằng anh chưa từng cho cô ta hạn khi nào phải hoàn thành thiết kế chiếc váy cưới này cả.
Nguyễn Quỳnh Anh vân vê mấy ngón tay trong lòng bàn tay, “Tôi muốn hoàn thành nó sớm một chút.”
Lúc mới bắt đầu, cô đã vô cùng bất mãn khi Tô Hồng Yên chỉ cho cô ít thời gian như vậy.
Nhưng đến bây giờ, cô lại cảm thấy cảm kích vì điều đó.
Hai tháng sau, cô đã mang thai hơn bốn tháng rồi, chắc chắn không thể dấu được bụng bầu nữa, cho nên bây giờ chỉ có thể tìm thêm trợ lí giúp đỡ
“Nếu như cô vội vàng như thế thì tùy cô.” Vứt lại một câu nói, Vĩnh Hải đút tay vào túi quần quay lưng rời đi rồi mất hút phía sau cánh cửa.
Coi như anh cũng đã đồng ý rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh đóng cửa, trên mặt cô hiện lên một nụ cười vui vẻ vô cùng, nhưng sau khi cười xong, những gì còn lại chỉ là cảm xúc chua xót, cô chỉ có thể ở với anh thêm 2 tháng nữa thôi.
Thở dài buồn bã, Nguyễn Quỳnh Anh lại cầm kim chỉ lên, chuẩn bị tiếp tục bận rộn.
Cô vừa mới xỏ chi vào, điện thoại di động trên bàn đã rung lên.
Thuận tay với lấy điện thoại, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không có nhìn xem người gọi tới là ai, trực tiếp áp sát vào một bên tai: “Alo, xin chào.”
“Cô Quỳnh Anh, là tôi đây.” Tiếng của Tô Hồng Yên truyền đến từ đầu dây bên kia của điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh ngơ ra một lúc, sau khi kịp phản ứng, cô thản nhiên đáp: “Là cô Yên à, có chuyện gì không?”
Lạ kì thật, hôm nay Tô Hồng Yên lại gọi điện cho cô cơ.
“Cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.” Ở bên kia đầu dây điện thoại, Tô Hồng Yên đang làm nail, “Nhưng ba hôm trước, ở tập đoàn Nguyễn Thị chúng ta đã hẹn hôm nay gặp nhau.”
“Xin lỗi nhé, bận quá nên tôi quên mất.” Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay xoa xoa hai huyệt thái dương, trong chớp mắt đã nhớ ra.
Tô Hồng Yên cười nói: “Không sao, đằng nào tôi chả gọi điện nhắc cô đây còn gì.”
“Được, cảm ơn cô Yên nhé, bây giờ tôi qua ngay.”
“Vậy tôi đợi cô.” Tô Hồng yên nói xong định cúp máy ngay, nhưng trước khi cúp máy cô ấy chợt nhớ ra chuyện gì đó, giọng nói vô cùng nghiêm túc nhắc nhở một câu: “Tuyệt đối đừng có để cho Vĩnh Hải biết chúng ta gặp nhau vì chuyện gì nhé, nếu không cả hai chúng ta đều gặp họa đấy.”
“Tôi biết rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt, vẻ mặt vô cảm lạnh lùng.
Cô không có bị ngốc, tất nhiên là sẽ biết đúng mực rồi.
Hơn nữa trong lòng cô cũng đã có quyết định rồi, hai tháng nữa, cô sẽ lặng lẽ âm thầm đem theo đứa bé trong bụng mình biến mất khỏi cuộc sống của Vĩnh Hải.
Còn chuyện của tập đoàn Nguyễn Thị....
Quỳnh Anh lắc lắc đầu, cô không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, cất điện thoại đi, cô trở về phòng trên lầu.
Cô mở tủ, lôi ra một chiếc thùng hàng chuyển phát nhanh, móc từ trong thùng ra một chiếc thẻ ngân hàng.
Trong thẻ ngân hàng này có 160 triệu , là Việt Anh đưa cho cô, cô định sau này gặp lại Việt Anh sẽ đem tiền trả lại cho nó.
Nhưng bây giờ, cô lại sợ mình không hiểu rõ, có lẽ hai tháng sau đem số tiền này đưa cho Vĩnh Hải 120 triệu để chuộc lại bản thân.
Nghĩ đến đây, Quỳnh Anh cất chiếc thẻ vào lại hộp đồ, quay người tới tủ quân áo lựa chọn đồ để mặc ra ngoài.
“Cô Quỳnh Anh, định ra ngoài à?” Giữ quản gia Hoàng đi vào phòng khách thì đã nhìn thấy Quỳnh Anh thay trang phục mới, đi từ trên tầng 2 xuống.
Quỳnh Anh gật gật đầu: “Ừm, ra ngoài có chút việc.”
“Việc gì?” Giọng nói lạnh như băng của Vĩnh Hải đột nhiên vang lên từ sau lưng cô.
“A!” Nguyễn Quỳnh Anh bị dọa sợ hết hồn, đến mức hét lên một tiếng chói tai, hai chân mềm nhũn chao đảo, cơ thể bổ nhào về phía trước, ngã thẳng xuống cầu thang.
Giữ quản gia Hoàng ở phía dưới nhìn thấy, cũng sợ đến tái mét cả mặt: “Cô Quỳnh Anh, cẩn thận!”
Sự cố bất ngờ tới, khiến cho khuôn mặt lạnh băng của Vĩnh Hải cũng biến sắc, tim anh hẫng lên một nhịp.
Nhưng anh phản ứng rất nhanh, đưa cánh tay ra nắm lấy tay cô, kéo cô ngược trở lại, thoát khỏi bờ vực nguy hiểm.
Bám chặt vào lan can, Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc, sợ hãi thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch cắt không ra máu.
“Cô Quỳnh Anh, cô không sao chứ?” Giữ quản gia hoàng ở phía dưới thấy Quỳnh Anh thoát khỏi bờ vực nguy hiểm, thờ phào nhẹ nhõm một hơi, không quên hỏi han cô.
“Không sao....” Quỳnh Anh miễn cưỡng trả lời một câu, giọng nói run run, vẻ mặt hốt hoảng đầy sợ hãi.
May mà Vĩnh Hải kịp thời kéo cô lại, chứ nếu ngã xuống dưới, chắc chắc cô sẽ sảy thai ngay ở đây.
Nhưng mà...
Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu, nén đi cơn giận nhìn về phía người đàn ông đang đứng nhăn mặt nhăn mày kia.
Cũng bởi vì anh ta, tự dưng ở đâu thình lình xuất hiện mới làm cho cô hết hồn mà suýt ngã cầu thang.
Vĩnh Hải mím môi, vẻ mặt không vui: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô nhìn tôi bằng ánh mắt đó là có ý gì hả?”
Anh chưa mắng cô mỗi lần đi xuống cầu thang không mở mắt ra mà nhìn thì thôi, lại còn có mặt mũi mà trách anh à?
Nếu như anh không cứu cô đúng lúc, khéo cô thành tàn phế từ lâu rồi!
“Không có ý gì cả, chỉ hơi tò mò sau cậu Hải xuất hiện phía sau tôi từ khi nào thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh không nhìn Vĩnh Hải bằng ánh mắt đó nữa, hơi hơi nghiêng đầu.
Cô nào dám thật sự trách anh đâu.
Vĩnh Hải hừ một tiết, không thèm quan tâm lời nói của cô, lướt qua cô đi xuống dưới lầu.
Nguyễn Quỳnh anh bất lực thở dài, vịn vào lan can bước từng bước, cẩn thận đi xuống.
Ngay khi bước xuống sảnh phòng khách, giữ quản gia Hoàng đã nghiêng người nói nhỏ với cô: "Cô Quỳnh Anh, cô đừng trách cậu Hải."
“Hả?” Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng nghiêng đầu.
Giữ quản gia Hoàng liếc nhìn về phía Vĩnh Hải, anh đang đứng ngoài ban công hút thuốc, khói thuốc trắng ngà bay tà tà làm người khác khó trông thấy được khuôn mặt của anh.
“Tôi thấy chắc do cậu Hải biết khi nãy cậu ấy làm cô giật mình mới suýt té cầu thang, nên giờ cậu ấy đang tự trách mình đấy.” Giữ quản gia Hoàng vừa nói vừa rời ánh mắt khỏi hướng Vĩnh Hải đang đứng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhún nhún vai: “Có lẽ là vậy đi.”
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng đáp lời, Giữ quản gia Hoàng hình như cũng đoán ra nàng vẫn không tin lời ông nói, ngán ngẩm thở dài.
Quỳnh Anh cũng chả muốn nghĩ nhiều nữa, nhìn vào điện thoại một cái: “Chú Hoàng, cháu ra ngoài trước đây.”
“Cô muốn đi đâu?” Giữ quản gia Hoàng đưa mắt nhìn về phía Quỳnh Anh, hỏi thay cho Vĩnh hải.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!