Nguyễn Quỳnh Anh theo bản năng nhìn thoáng qua quản gia Hoàng: “Được, tôi biết rồi, chúng ta lên phòng y tế trên lầu nói chuyện.”
“Ừm.” Trần Cận Phong cười với quản gia Hoàng, theo sau Nguyễn Quỳnh Anh vào thang máy.
Nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, quản gia Hoàng sờ cằm lẩm bẩm: “Cận Phong này cười thấy quen quá...”
Hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Quản gia Hoàng trầm tư suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra.
Cuối cùng thì dứt khoát không nghĩ nữa, đi vào bếp chuẩn bị trà.
Trong phòng y tế, Nguyễn Quỳnh Anh vừa vào cửa đã hỏi: “Kết quả đâu?”
“Đừng nóng vội!” Trần Cận Phong đem hồ sơ bệnh án mở ra, ở bên trong là một xấp danh sách kiểm tra đưa cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh kiểm tra từng tờ một, ở trên đều nói là tình trạng thân thể cô không tốt lắm.
Ngoài ra, về tình hình đứa bé cũng rất ít, chỉ có một nội dung là tháng của đứa bé.
Nhưng cô không nghĩ nhiều, thay vào đó là yên tâm.
Nếu chưa nói đứa bé có vấn đề gì liền chứng minh là tình huống còn tốt hơn so với dự đoán của cô, chỉ cần cô chăm sóc sức khỏe tốt thì đứa bé sẽ giữ lại được.
“Thật tốt quá, có một lần xuất huyết nhẹ, tôi thật sự nghĩ là đứa bé xảy ra chuyện.” Nguyễn Quỳnh Anh đem mấy tờ giấy ôm vào ngực, cười nhẹ nhàng.
Trần Cận Phong lóe lên ánh mắt phía sau cặp kính, không nói nữa.
“Đúng rồi Cận Phong, trong này không nói đến việc ta xuất huyết trong khi mang thai, tình huống này có thường thấy không?” Nguyễn Quỳnh Anh vừa nhẹ nhõm một chút lại lo lắng.
Trần Cận Phong lấy điện thoại ra: “Tôi hỏi dì Trần một chút.”
“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Sau đó im lặng ngồi chờ, nhìn anh ta gọi cho bác sĩ đã giúp cô thử thai lần trước.
Hai phút sau. Trần Cận Phong cúp điện thoại nhìn cô: “Đừng lo, tôi đã hỏi dì Trần rồi, tuy tình huống của cô không phổ biến nhưng cũng không có gì lạ.”
Nghe nói như vậy Nguyễn Quỳnh Anh lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Cô vỗ vỗ ngực: “Thật tốt quá, mấy ngày nay ta vẫn lo lắng chuyện này.”
“Đừng nghĩ nhiều, không sao đâu.”
Trần Cận Phong cười ôn hòa với cô.
Nụ cười của anh ta dường như có ma lực, Nguyễn Quỳnh Anh liền thấy nhẹ nhõm bình tĩnh lại. Cô cất mấy tờ giấy kiểm tra đi: “Cận Phong, bao lâu mới phải đi khám thai một lần?”
Cô tuy không phải lần đầu tiên mang thai nhưng ký ức mang thai lúc trước chỉ là một phần trong giấc mơ, phần còn lại cô không nhớ gì cả.
Cho nên lần này mang thai mới khiến cô chân chính hiểu rằng mình sắp làm mẹ.
Cho nên vì đứa bé trong bụng, tất cả mọi thứ đều phải quan tâm đến.
“Không vội, bây giờ trước tiên cô cần điều dưỡng thân thể cho tốt.” Trần Cận Phong vỗ vỗ vai cô.
Ngay sau đó lấy ra ba túi thuốc bắc, nhét vào tay cô.
“Đây là?” Nguyễn Quỳnh Anh ngửi được mùi dược thảo trong gói thuốc, không khỏi nhíu mày.
Trần Cận Phong cười cười nói: “Đây là thuốc điều trị thân thể cổ, mấy ngày nay tôi hỏi mấy đàn anh bên đông y, tình trạng cơ thể cô vẫn là điều trị đông y tốt nhất.”
Nguyễn Quỳnh Anh trợn tròn mắt, không tin vào tai mình: “Cho nên mấy ngày nay anh đột nhiên biến mất là để đi hỏi thuốc thang cho tôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Cận Phong anh...” Nguyễn Quỳnh Anh nói không ra lời, nghèn nghẹn cổ họng.
Cô cúi đầu, mắt ẩm ướt nhìn mấy gói thuốc bắc trong tay, trong lòng cảm động áy náy.
Anh ta đối xử với cô rất tốt, cô tự hỏi liệu anh ta có phải người mang khẩu trang không?
Thấy Nguyễn Quỳnh Anh sắp khóc, Trần Cận Phong xoa nhẹ tóc cô, cười khẽ: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ thấy hơi ngạc nhiên.” Lau lau khóe mắt, Nguyễn Quỳnh Anh cười: “ Cận Phong, sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?”
Ngay từ đầu anh đã đối với cô quá tốt.
Tốt đến nỗi gần như đến mức nuông chiều dung túng.
Cô luôn tò mò lý do vì sao, cũng hỏi qua vài lần, nhưng lúc nào anh cũng trả lời cô như nhau.
Trần Cận Phong đẩy đẩy kính nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: “Có lẽ là do em đặc biệt.”
“Lại trả lời cho có lệ.” Nguyễn Quỳnh Anh vừa giận vừa buồn cười.
Xem đi, lại là đáp án đó.
“Không qua loa đâu, thật sự là vậy.” Trần Cận Phong vẻ mặt nghiêm túc.
Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi: “Vậy anh nói tôi nghe, tôi đặc biệt chỗ nào?”
Trần Cận Phong khẽ tránh ánh mắt: “Chỗ nào cũng đặc biệt, được rồi, ngoan ngoãn đứng phía dưới máy kia, tôi xem tình trạng tim của cô một chút.”
“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh cũng không náo loạn, nghe lời anh đi đến cái máy móc kia.
Cũng không biết qua bao lâu, chân cô hơi đau, Trần Cận Phong mới nói xong rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh thở ra, vừa ngồi xuống ghế vừa hỏi: “Thế nào?”
Trần Cận Phong nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy tính: “Quỳnh Anh, về sau cố gắng đè nén cảm xúc của mình, đừng để kích động mạnh, trong khoảng thời gian này, tim của cô tệ hơn một chút rồi.”
“Tôi sẽ cố hết sức.” Nguyễn Quỳnh Anh rũ mắt xuống, thản nhiên nở nụ cười.
Nụ cười ngập tràn chua xót.
Cùng Cậu Vĩnh Hải ở chung một nhà, mỗi ngày đều bị anh ta châm chọc khiêu khích, hoặc chính mắt nhìn thấy anh ta cùng Tô Hồng Yên cùng nhau ra vào.
Như vậy làm sao cô có thể không để ý, chỉ cần quan tâm thì tâm trạng thất thường sẽ tăng lên.
Mà mấy ngày trước, anh ta còn lấy dòng họ Hy Nhĩ ra kích thích cô.
“Nếu không cố gắng hết sức, cô phải nhớ là bây giờ cô còn đứa bé, một khi tim của cô chịu đựng quá mức lập tức suy sụp, đứa bé cũng sẽ bị sinh non.” Trần Cận Phong ngữ khí nghiên cẩn nói.
Nghiêm trọng như vậy sao?
Nguyễn Quỳnh Anh thẳng lưng nghiêm túc: “Được, tôi sẽ làm tốt.”
Vì đứa bé, cô nhất định có thể không để ý sự chế giễu của Cậu Vĩnh Hải, cũng không để ý đến chuyện tình cảm của Cậu Vĩnh Hải và Tô Hồng yên.
Nhưng lúc đối mặt thật sự, cô có thể làm được không?
Nguyễn Quỳnh Anh thật không chắc, đối với tình cảm cô rất nhát gan và rụt rè.
“Tốt lắm, cô làm được thì tốt, trước tiên xuống đưa cho chú Hoàng sắc thuốc cho cô uống, uống hết ba thang này xong, tôi kiểm tra thân thể cô một lần nữa rồi điều trị tiếp, mới có thể lấy thuốc lần sau.”
“Ừm.”
Hai người đi xuống lầu.
Vừa ra khỏi thang máy, liền nghe được tiếng cười truyền đến nơi phòng khách.
Là Tô Hồng Yên!
Sao cô ta lại ở đây?
Nguyễn Quỳnh Anh ổn định lại, trong lòng đoán già đoán non, nếu Tô Hồng Yên ở đây, Cậu Vĩnh Hải có lẽ cũng ở đây sao?
Vừa nghĩ như vậy liền nghe giọng Cậu Vĩnh Hải vang lên: “Bộ này đi, màu đỏ hợp với em.”
“Được, vậy chọn bộ này.” Tô Hồng Yên sảng khoái đặt hàng.
Sau khi đặt xong, cô duỗi lưng lại liền thấy được Nguyễn Quỳnh Anh cùng Trần Cận Phong đang đứng.
Tô Hồng Yên vẫy tay: “Cô Quỳnh Anh.”
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ gật đầu: “Cô Hồng Yên.”
Chào hỏi xong, Nguyễn Quỳnh Anh liền nhìn qua Cậu Vĩnh Hải.
Cậu Vĩnh Hải cũng nhìn cô, cả mặt trầm xuống, rõ ràng là tức giận.
Là bởi vì Trần Cận Phong sao?
Hai lần trước anh ta mới náo loạn ầm ĩ, Cậu Vĩnh Hải như vậy cũng đúng.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu nói với Trần Cận Phong: “Cận Phong, hay là anh về trước đi.”
“Không sao đâu.” Trần Cận Phong mỉm cười, nhìn Cậu Vĩnh Hải phía sau: “Tổng giám đốc Hải, xin lỗi làm phiền anh.”
Cậu Vĩnh Hải không trả lời, Tô Hồng Yên liền giành nói: “Thì ra là anh trai.”
Cô ta làm như vừa mới thấy Trần Cận Phong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!