Trẫn Vĩnh Hải cầm điện thoại lên, cùng lúc vẩy vẩy tay biểu thị cho quản gia Hoàng đi ra ngoài.
Đợi quản gia Hoàng đi ra, anh mới nghe điện thoại: "Sao vậy?"
"Anh Vĩnh Hải, tôi đã nhờ bên văn phòng điều tra rồi, đã có kết quả." Bảo Quốc nói.
Ngòi bút hơi dừng lại, ánh mắt Trần Vĩnh Hải tối sầm lại: "Gửi cho tôi!"
"Nhưng…" Giọng điệu Bảo Quốc do dự.
Trần Vĩnh Hải mím môi: "Có vấn đề gì sao?"
"Cũng không phải, tôi chỉ là nghĩ rằng anh không cần phải xem nữa, bởi vì kết quả này so với tin tình báo của chúng ta điều tra được hoàn toàn giống nhau!"
Trần Vĩnh Hải cầm chặt cây bút trên tay như muốn bẻ gãy, anh nguy hiểm nheo mắt lại: "Gửi cho tôi!"
"Vâng!" Bảo Quốc ngật đầu.
Ngay sau đó, Trần Vĩnh Hải nhận được mail, rồi anh mở ra xem.
Càng xem thì sắc mặt càng tối sầm lại, hơi lạnh như tiền trên người anh dường như lan tỏa ra tận bên ngoài.
Quả nhiên giống với những gì mà Quốc Bảo nói, bản kết quả này hoàn toàn giống với những gì trước kia điều tra được!
Trán Trần Vĩnh Hải hằn lên gân xanh, anh in ra kết quả điều tra ra, sau đó ngả người ra ghế, nhắm mắt mệt mỏi.
Rất lâu sau đó anh mới mở mắt ra, đáy mắt anh chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo như băng tuyết.
Anh cầm chiếc điện thoại vừa vứt sang một bên, gọi điện thoại cho Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô đến đây một lát."
Nguyễn Quỳnh Anh dừng máy may lại: "Anh Vĩnh Hải, có chuyện gì sao?"
"Cô qua đây tự khắc sẽ biết." Trần Vĩnh Hải nhìn kết quả điều tra trước mặt, không chút do dự cắt ngang điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh tỏ vẻ khó hiểu, cẩn thận đặt phần váy chưa may xong xuống, rồi mới đi ra ngoài.
"Anh Vĩnh Hải." Nguyễn Quỳnh Anh đẩy cửa bước vào.
Trần Vĩnh Hải hơi nhướn mày, ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Bị ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn chằm chằm, Nguyễn Quỳnh Anh có một sự bất an không nói nên lời, vô thức dùng ngón tay xoắn áo lại: "Anh Vĩnh Hải, rút cuộc anh tìm tôi có chuyện gì không?"
"Cô xem cái này đi." Trẫn Vĩnh Hải nắm chặt kết quả điều tra trên bàn ném mạnh vào người cô.
Nhìn thấy tài liệu đột nhiên bay tới, Nguyễn Quỳnh Anh mở to mắt, vô thức ôm lấy bụng.
Tập tài liệu đập vào cổ tay cô, cô rít lên đau đớn, phần bị đập vào đỏ ửng lên đến mắt thường cũng có thể thấy được.
Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh cũng không quan tâm lắm, cô thở ra một hơi rồi vỗ về trái tim bé nhỏ, vừa sợ vừa cảm thấy vẫn còn may quá.
May là bản thân ngay từ đầu đã ôm lấy bụng, nếu không thì tập tài liệu dày như vậy, nếu bị đập vào thì chắc chắn trúng ngay vào bụng cô rồi.
Nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay Nguyễn Quỳnh Anh, Trần Vĩnh Hải lặng xuống, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng lạnh lẽo.
Người phụ nữ này, bị ngốc hả?
Không biết tránh sao!
"Nhặt lên!" Giọng điệu mệnh lệnh của Trần Vĩnh Hải vang lên.
Sau đó Nguyễn Quỳnh Anh mới phản ứng lại, thả lỏng bụng rồi cúi xuống nhặt tài liệu trên sàn lên, cô liếc nhìn vẻ mặt khó đoán của anh sau đó mới hoài nghi mở tài liệu ra.
Vừa xem nội dung, Nguyễn Quỳnh Anh một phen thất kinh, không dám tin vào mắt mình: "Đây là…"
"Cô nói tình báo của tôi có nội gián cho nên tôi đã để văn phòng trinh thám điều tra lại, kết quả là hoàn toàn giống với kết quả tình báo của tôi, lần này cô còn có gì để nói không? Trần Vĩnh Hải nghiêng đầu, ánh mắt đầy sự mỉa mai.
Nguyễn Quỳnh Anh hít thở sâu, ổn định lại cảm xúc xong mới nhìn anh nói: "Tôi chẳng có gì để nói cả, tôi vẫn giữ câu nói cũ, nội dung trên này đều không phải thật!"
Cô chưa từng thèm khát vị hôn phu của dòng họ Hy Nhĩ kia, cũng chưa bao giờ kêu người tấn công anh.
Mặc dù không biết lý do tại sao sau khi thay đổi đội điều tra mà kết quả vẫn giống nhau.
Nhưng mà giả thì vẫn là giả!
"Không phải là thật?" Quốc Bảo đứng lên, khí thế áp đảo như muốn tấn công Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh, cho tới bây giờ cô vẫn dám cứng miệng như vậy ư, bản kết quả này là do Quốc Bảo tôi đích thân từ văn phòng mang tới, chẳng lẽ ý cô Quốc Bảo tôi là nội gián sao?"
Mặc dù anh nói không tin tưởng cô, nhưng anh nào đâu có nói Quốc Bảo điều tra lại đâu?
Đến cuối cùng thì sao, đổi tới đổi lui cũng chỉ đổi lại sự thất vọng hết lần này đến lần khác.
"Tôi không nói Quốc Bảo là nội gián, nhưng mà tôi cũng tuyệt đối không tin là không có người đụng tay đụng chân vào." Nguyễn Quỳnh Anh hai tay trả tài liệu lại cho anh.
Nhìn thấy anh không nhận lấy, cô thở dài một hơi rồi đặt lại trên bàn.
"Anh Vĩnh Hải, tôi biết tôi có nói gì thì anh đều nghĩ rằng tôi đang nói dối, nhưng mà cũng không sao, dù sao cũng đã giải thích quá nhiều lần, tôi cũng mệt rồi, cứ như vậy đi." Nguyễn Quỳnh Anh cười nhạt, cũng không quan tâm vẻ mặt khó coi của Trần Vĩnh Hải, thẳng thừng quay lưng đi.
Hiểu lầm giữa anh và cô nhiều đến mức không phải nói muốn tháo gỡ là tháo gỡ được.
Có người đụng tay đụng chân đến thì chứng tỏ muốn bọn họ tiếp tục hiểu lầm nhau, còn anh đến một chút tin tưởng cô cũng không có, thậm chí còn không nghe cô giải thích, trong lòng cô cũng đã quá mệt mỏi, không muốn giải thích gì thêm nữa, cứ tiếp tục hiểm lầm cũng tốt thôi, ít nhất thì bởi vì anh hận cô nên cứ mãi nhớ về cô.
Nhưng mà, ngay cả khi cô không tháo gỡ được hiểu hầm với anh thì cô cũng muốn biết tại sao người đàn ông đeo mặt nạ kia lại muốn hại cô.
Về đến phòng, Nguyễn Quỳnh Anh tắm rửa một chút rồi lên giường ngủ.
Lúc cô ngủ chưa được bao lâu thì Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng bước vào.
Anh đứng bên cạnh giường cô, ngay chỗ đèn vàng mờ ảo, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Nhìn một lúc lâu sau đó anh đột nhiên cúi thân hình cao to xuống, lôi từ trong ngăn tủ ra hộp đựng thuốc, bên trong có thuốc đỏ và bình xịt trị sưng.
Ngay sau đó, anh vén chăn bông lên, kéo bàn tay bị thương của cô ra khỏi chăn, nhìn mu bàn tay đã từ đỏ thành xanh của cô, anh nhíu mày, uyển chuyển nhẹ nhàng bôi thuốc lên tay cô.
Nguyên cả quá trình, Nguyễn Quỳnh Anh hoàn toàn không bị kinh động, ngủ một cách say sưa, đôi môi nhỏ thỉnh thoảng lại chóp chép vài cái, không biết là mơ thấy gì rồi.
Bôi thuốc xong, anh đắp lại chăn cho cô, lại để hộp đựng thuốc vào trong tủ, thu dọn hiện trường rồi lặng lẽ rời đi.
Nếu không phải có thuốc trên tay cô còn lưu lại thì cảm giác như là anh chưa từng bước vào vậy.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe điện thoại của Trần Cận Phong: "Quỳnh Anh, anh đến rồi."
"Em ra ngay đây." Nguyễn Quỳnh Anh đeo túi lên rồi chạy ra cửa thay giày.
Quản gia Hoàng thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của cô, có chút nghi vấn hỏi: "Cô Quỳnh Anh, tài xế vẫn chưa đến mà."
"Không sao, tôi gọi xe đi." Nguyễn Quỳnh Anh nháy mắt đáp lại rồi đi ra khỏi cửa.
Nhìn bóng lưng của cô đi xa, quản gia Hoàng nhỏ giọng: "Đến tập đoàn Nguyễn Thị đi làm thôi mà, sao cô Quỳnh Anh lại ăn mặc lộng lẫy vậy nhỉ?"
Nguyễn Quỳnh Anh đi đến khu ngoài biệt thự, vừa nhìn đã thấy ngay xe của Trần Cận Phong.
Cô đi tới gõ vào cửa xe.
Trần Cận Phong bước xuống, hình tượng cả con người hoàn toàn khác hẳn, không còn là chiếc áo khoác trắng cứng nhắc mà thay vào đó là một bộ vest thẳng tắp, tóc cũng vuốt keo tạo hình, thậm chí còn thay cả kính-một cặp kính có gọng vàng với dây xích lấp lánh.
Anh vừa đổi tạo hình thành một quý công tử lịch lãm.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng ngẩn người ra một lúc, nhưng mà rất nhanh sau đó liền thu hồi lại ánh mắt, trong đầu cô xuất hiện ba chữ 'thư sinh đểu'.
"Cận Phong, anh mặc đồ như thế này đến buổi giao lưu không sao chứ?" Nguyễn Quỳnh Anh cầm váy lên đi một vòng.
Cô chưa bao giờ tham gia buổi giao lưu nào liên quan đến học thuật, cho nên không biết nên mặc cái gì, suy nghĩ hồi lâu, cô mới chọn được một chiếc váy dài trong tủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!