Quỳnh Anh giật mình, hoảng hốt cúi cầu: “Cô Hồng Yên...”
Tô Hồng Yên sao lại ở đây.
Vậy lẽ nào Trần Vĩnh Hải cũng đang ở đây?
Nghĩ đến đây, trong lòng chợt trỗi dậy cảm giác bất an, Quỳnh Anh mặt cắt không còn giọt máu, người cô bất giác run lên.
“Đây là hội giao lưu học thuật, cô Quỳnh Anh còn chưa trả lời tôi tại sao cô lại có mặt ở đây, lẽ nào cô cũng đến cùng ai đó giao lưu học thuật sao?” Tô Hồng Yên tay vòng trước ngực, ánh mắt chất vấn Quỳnh Anh.
Quỳnh Anh bặm môi: “Không phải, tôi đến cùng một người bạn.”
“Sư huynh của tôi?” Tô Hồng Yên nhanh trí đoán trúng ngay.
Quỳnh Anh mấp máy môi, gật đầu: “Ừ.”
“Cô Quỳnh Anh, gan của cô cũng lớn thật, hôm qua Vĩnh Hải mới nói không cho phép cô đến gần sư huynh của tôi, hôm nay cô lại đến cùng sư huynh tôi, Vĩnh Hải có biết không?”
Quỳnh Anh cầm chặt chiếc cốc trong tay, không trả lời lại.
Tô Hồng Yên nháy mắt: “Xem ra không biết thật rồi, tôi cũng phục cô luôn đấy, lại dám công khai phản kháng lại Vĩnh Hải, cô có biết làm như vậy sẽ có hậu quả như thế nào không?”
Quỳnh Anh chớp chớp mi, giọng khàn đi: “Đừng nói nữa được không?”
Hậu quả?
Chẳng qua là bị Trần Vĩnh Hải dồn vào thế bí, hoặc là bị hắn hành hạ một trận, hoặc là trút giận lên Nguyễn thị để trừng phạt cô.
“Sao không nói gì, tôi đang nói cho cô biết lợi và hại trong đó, có điều xem ra cô không hề cảm kích nhỉ, tôi có muốn giữ bí mật chuyện ngày hôm nay giúp cô e là cũng không kịp nữa rồi....”Tô Hồng Yên vừa nói vừa đánh nhẹ đầu sang phải.
Quỳnh Anh hơi căng thẳng, cũng nhìn về hướng đó, vừa nhìn cô đã ngây ra, cả người như bị tạt nước lạnh vậy.
Chỉ thấy Trần Vĩnh Hải đang đi tới, nét mặt nghiêm nghị, cặp mắt hết sức hung tợn.
Quỳnh Anh bất giác run lên, cô muốn chạy trốn khỏi đó, nhưng chân không cử động được, không tránh được nữa, chỉ còn cách mở to mắt nhìn Trần Vĩnh Hải đứng ngay trước mặt.
“Vĩnh Hải, đã hẹn với đại sư cả rồi chứ?” Tô Hồng Yên dường như không nhận ra bầu không khí rất bất thường, cô ta cười khẽ hỏi Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải gật đầu, coi như đã trả lời cô ta.
Sau đó chuyển ánh nhìn về phía Quỳnh Anh: “Đây là Nguyễn thị mà cô đến?”
Giọng anh rất nhẹ, không hề có chút tức giận nào.
Nhưng Quỳnh Anh vẫn nhận ra sự phẫn nộ và dữ tợn ẩn giấu trong đó, cô cắn môi: “Xin lỗi Vĩnh Hải, tôi....”
“Được rồi, tôi chỉ hỏi cô một câu, có phải cô đến cùng Trần Cận Phong không?” Trần Vĩnh Hải ngắt lời cô.
Quỳnh Anh lúc đầu định lắc đầu, nhưng nghĩ lại nói dối cũng vô ích, rất dễ bị phát hiện, vì thế chỉ có thể thở dài gật đầu: “Ừ.”
“Được lắm.” Trần Vĩnh Hải nhếch mép: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô được lắm, sáng hôm qua tôi mới nói không cho phép cô lại gần Trần Cận Phong, đến tối cô đã quên rồi, vậy mà còn nói dối tôi rằng đến Nguyễn thị, đúng là nực cười!”
Trong phòng nghỉ, anh hẹn gặp một bác sĩ thôi miên, đang trò chuyện vui vẻ bỗng Trần Cận Phong đẩy cửa bước vào, chào hỏi vài câu rồi lại rời đi.
Bác sĩ thôi miên muốn giữ Trần Cận Phong lại nói chuyện một lát nhưng anh ta từ chối, nói rằng có dẫn theo một cô gái, không thể để cô ấy đợi lâu.
Khoảnh khắc đó, anh đã nghĩ đến cô gái mà Trần Cận Phong nhắc đến, rất có thể là Nguyễn Quỳnh Anh, đi xem thử thì quả nhiên là cô!
“Xin lỗi cậu Vĩnh Hải....”Nguyễn Quỳnh Anh cuối đầu, tiếp tục xin lỗi.
Anh ta nói không sai, cô đúng là đã nói dối, cũng đã phản kháng lại anh ta.
Cô không có gì để giải thích.
“Cô làm chuyện có lỗi còn ít sao?” Trần Vĩnh Hải cười lạnh lùng, ánh mắt khinh bỉ: “Đối với tôi, câu xin lỗi của cô không có chút giá trị nào cả.”
“Vĩnh Hải, anh nói vậy hơi quá đáng rồi, em thấy cô Quỳnh Anh thật lòng nhận sai mà, anh tha cho cô ấy lần này đi.” Tô Hồng Yên lay lay cánh tay anh ta.
Nhưng lần này Trần Vĩnh Hải rút tay lại, lạnh lùng thốt ra ba chữ: “Cô câm miệng!”
Tô Hồng Yên ngây ra, không giấu được sự tức giận trong ánh mắt.
Cảnh tưởng này khiến Quỳnh Anh rất ngạc nhiên.
Ngạc nhiên đến mức không dám tin.
Trần Vĩnh Hải dám mắng Tô Hồng Yên?
Từ đó cũng thấy được, Trần Vĩnh Hải tức giận tới mức nào, còn mặt lạnh với Tô Hồng Yên.
Quỳnh Anh cầm chắc cốc sữa trong tay, bắt đầu toát mồ hôi, cô nói một hơi: “Cậu Vĩnh Hải, tôi biết tôi có nói gì cũng vô ích, quả thực tôi đã nói dối, anh cứ phạt tôi đi.”
“Phạt cô?” Trần Vĩnh Hải bật cười: “Phạt cô mà có tác dụng thì hôm nay cô đã không đứng ở đây rồi, nếu tôi phạt cô, vậy lần sau cô sẽ lại lừa dối tôi như vậy đúng không?”
Quỳnh Anh mấp máy môi, muốn nói nhưng lại thôi.
Thật ra cô muốn nói, cô sẽ không lừa anh nữa.
Nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng, cùng với kế hoạch của hai tháng sau, những điều ấy đều là lừa dối anh, cô lại không nói nên lời.
Thái độ trầm tư của Quỳnh Anh khiến Trần Vĩnh Hải chau mày, trong lòng đầy nghi hoặc, anh hạ giọng, lạnh lùng nói: “Tôi bỗng nghĩ ra một cách rất hay, hay là đánh gãy chân cô, cô mới hoàn toàn nghe lời!”
Nghe vậy, mặt Quỳnh Anh tái nhợt, cả người run rẩy: “Anh muốn đánh gãy chân tôi?”
Đến cả Tô Hồng yên cũng vô cùng kinh ngạc.
Trần Vĩnh Hải bật cười thành tiếng, không trả lời lại.
Anh ta đương nhiên là không làm vậy, nhưng sau này thì không chắc.
Cô năm lần bảy lượt vì người đàn ông khác mà phản bội anh, cứ như vậy, anh thật sự khống biết bản thân sẽ gây ra chuyện gì với cô.
“Chủ tịch Hải, anh muốn đánh gãy chân của Quỳnh Anh sao?” Lúc này, Trần Cận Phong bất ngờ từ trong đám đông bước tới, nghiêm nghị nhìn Trần Vĩnh Hải.
Sự xuất hiện của Trần Cận Phong khiến khuôn mặt u ám của anh càng thêm khó coi.
“Nếu vậy thì sao?”Trần Vĩnh Hải lạnh lùng.
Trần Cận Phong giận dữ giơ nắm đấm: “Anh không thấy là rất quá đáng sao? Quỳnh Anh cô ấy làm sai chuyện gì khiến anh phải đánh gãy chân cô ấy?”
“Cô ta sai còn ít sao? Chẳng hạn như việc năm đó cô ta sai người giết chết tôi, tôi muốn đánh gãy một chân của cô ta cũng hợp lý đấy chứ?” Trần Vĩnh Hải nhìn vào chân của cô, giọng châm biếm.
Quỳnh Anh thở dài, có chút mệt mỏi: “Tôi không hề làm chuyện đó!”
“Anh nghe thấy rồi chứ.” Trần Cận Phong nhìn Trần Vĩnh Hải: “Quỳnh Anh không hề làm vậy.”
“Tôi chỉ tin kết quả mà chính mình điều tra được.” Trần Vĩnh Hải cắn môi.
Trần Cận Phong bật cười: “Thứ điều tra được, chưa hẳn là sự thật, rất có thể có ai đó muốn hãm hại Quỳnh Anh thì sao?”
Vừa nói, Cận Phong vừa liếc nhìn Tô Hồng Yên.
Mặt Tô Hồng Yên tối sầm lại: “Được rồi Vĩnh Hải, chuyện này đến đây thôi, mọi người đang nhìn chúng ta đấy, mau đi thôi, chúng ta đến tạ lỗi với chủ nhà.”
Vừa nói cô ta vừa kéo cánh tay của Trần Vĩnh Hải.
Chỉ đến khi bóng lưng của họ khuất hẳn, nét mặt Trần Cận Phong mới dịu lại, nhẹ giọng: “Quỳnh Anh, không sao chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!