Cảm giác như sét đánh bên tai, mặt Quỳnh Anh tái nhợt đi, giọng yếu ớt: “Cô Hồng Yên nói đùa rồi, làm sao tôi có thể mang thai chứ?”
Cô bất giác ôm lấy bụng, tim như muốn vỡ ra.
Cô không cách nào lừa bản thân được nữa, ánh mắt trước khi rời đi của Tô Hồng Yên tối qua, cùng với câu hỏi ấy chính là chỉ cái khác.
Từ đầu đến cuối, Tô Hồng Yên là muốn ám chỉ việc cô có thai, nhưng làm sao mà cô ta biết được chứ?
“Tôi không hề nói đùa.” Tô Hồng Yên giơ ngón tay ra: “Cô đích thực đã có thai rồi.”
Quỳnh Anh cắn môi: “Không có chuyện đó.”
“Quả đúng như lời Vĩnh Hải nói, miệng của cô thật sự rất cứng.” Tô Hồng Yên vuốt tóc, cười khẩy: “Nếu không có thai, cô ôm bụng làm gì?”
Có tật giật mình, Quỳnh Anh buông tay ra, hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra bình thản không lo sợ: “Đây chỉ là phản xạ có điều kiện, không chứng mình được gì cả, nếu Tô tiểu thư chỉ muốn nói với tôi mấy chuyện vô vị này thì tôi thấy không cần thiết đâu, đi trước nhé.”
Cười xã giao một cái, Quỳnh Anh vứt mảnh giấy trong tay, định rời đi.
Thế nhưng Tô Hồng Yên đã nắm chặt lấy cổ tay cô: “Ai cho cô đi.”
“Cô muốn làm gì?” Quỳnh Anh nhìn vào cổ tay mình, chau mày.
Tô Hồng Yên không trả lời, chỉ nhếch mép một cái, cô tay dùng tay còn lại chỉ vào bụng của Quỳnh Anh.
Động tác này khiến Quỳnh Anh giật mình, phản ứng đầu tiên chính là sợ Tô Hồng Yên làm hại đứa bé trong bụng, cô không nghĩ nhiều liền dùng tay còn lại hất tay của Tô Hồng Yên ra.
Tay của Tô Hồng Yên bị đẩy vung ra ngoài, mu bàn tay ửng đỏ, cô ta lạnh lùng nhìn Quỳnh Anh.
Quỳnh Anh vội lên tiếng: “Xin lỗi, tôi không cố ý...”
“Tôi không hề nói là cô cố ý.” Tô Hồng Yên lắc lắc tay bị đánh, bất giác cười thành tiếng, đồng thời buông cổ tay Quỳnh Anh ra: “Có điều, cô căng thẳng như vậy làm gì, cho rằng tôi sẽ ra tay với con của cô sao?”
“Tôi không hề mang thai.” Mặt Quỳnh Anh đanh lại, kiên quyết nói.
Tô Hồng Yên trợn mắt, mặt khinh bỉ: “Nguyễn tiểu thư, giấu giếm như vậy vui lắm sao? Hai hôm trước chính mắt tôi nhìn thấy cô cùng Trần Cận Phong bước vào khoa phụ sản, cũng đã nghe được hai người nói chuyện.”
Hai hôm trước?
Nhớ ra gì đó, Quỳnh Anh ngạc nhiên chỉ tay vào cô ta: “Cô chính là “Chuột” mà Cận Phong nhắc đến?
Thảo nào lúc đó Trần Cận Phong nói đến chuột, cô cảm thấy rất kì lạ, nơi như bệnh sao lại có chuột.
Hóa ra chuột đấy không phải là chuột thật.
Điều khiến Quỳnh Anh không ngờ được chính là, Cận Phong lúc đó phát hiện Tô Hồng Yên đi theo hai người, tại sao anh ấy không nói với cô?
Tô Hồng Yên làm vẻ nguy hiểm, hạ thấp giọng: “Chỉ thẳng mặt gọi tôi là chuột, Quỳnh Anh, đây là lịch sự của cô ư?”
“Xin lỗi Hồng Yên.” Quỳnh Anh biết mình đã thất lễ, vội tạ lỗi.
Tô Hồng Yên cười mỉa mai: “Xin lỗi thì không cần, tôi chỉ muốn biết, cô định sẽ sinh đứa bé này ra sao?”
Nhận ra sự lạnh lùng trong lời nói của cô ta, Quỳnh Anh mím chặt môi, cảnh giác: “Không có....”
“Không có mang thai đúng không?” Tô Hồng Yên ngắt lời.
Sau đó cô ta đi xung quanh Tô Hồng Yên, giọng châm biếm: “Nguyễn Quỳnh Anh, muốn biết cô có mang thai hay không chỉ cần đi bệnh viện kiểm tra là rõ, không những thế, dưới lầu có hai chuyên gia khoa sản, cô nói xem tôi có nên gọi họ lên xem thử không?”
Vừa nói, cô ta vừa gọi người dưới lầu.
Tim như muốn vỡ ra, Quỳnh Anh vội xua tay: “Không cần đâu!”
Tô Hồng Yên dừng bước, quay đầu cười: “Thế nào? Thừa nhận rồi sao?”
“Tô tiểu thư, rốt cuộc cô muốn gì?” Quỳnh Anh có chút tức giận.
Ép cô thừa nhận đã mang thai.
Nếu nói trong lòng Tô Hồng Yên không hề có ý đồ xấu thì cô tuyệt đối không tin!
“Tôi không muốn làm gì cả, mục đích của tôi chỉ có một, đó là không cho phép cô sinh đứa bé này ra!” Tô Hồng Yên nhìn vào bụng Quỳnh Anh, giọng nói lạnh lẽo vô tình.
Quỳnh Anh mặt trắng bệch, ôm bụng lùi hai bước: “Dựa vào gì chứ?”
“Dựa vào sự tồn tại của nó khiến tôi thấy khó chịu.” Ánh mắt Tô Hồng Yên đầy sự đố kị: “Nguyễn Quỳnh Anh tôi hỏi cô, nếu cô là tôi, cô có muốn đứa bé này chào đời không?”
“Tôi.....” Quỳnh Anh lắp bắp, ngây người nói không nên lời.
Không có người phụ nữ nào chấp nhận chồng chưa cưới của mình có một đứa con riêng, cô cũng như vậy.
Nhưng bây giờ người mang thai là cô!
Cô thật sự không thể làm được.....
“Cô xem, chính cô cũng không nói nên lời, chứng tỏ cô cũng không chấp nhận được.” Tô Hồng Yên nghiêm mặt lại: “Thế nên Nguyễn Quỳnh Anh, tôi cho cô hai lựa chọn, hoặc là cô tự bỏ đứa bé đi, hoặc là tôi giúp cô bỏ nó!”
Phá thai?
Quỳnh Anh mặt tối sầm, lắc đầu, giọng run lên: “Không được, tôi sẽ không bỏ con đâu.”
“Xem ra, cô chọn cách thứ hai nhỉ”. Tô Hồng Yên nhếch mép, “Nguyễn Quỳnh Anh, vốn dĩ tôi cũng định dịu dàng với cô một chút, cho cô tự đi phá thai, tôi sẽ không tính toán chuyện cô có thai, nếu cô còn ngu ngốc chọn cách thứ hai, tôi đã ra tay thì sẽ không khách khí đâu.”
Nghe vậy, Quỳnh Anh nắm chặt nắm tay: “Tôi không chọn gì cả, tôi nhất định phải sinh nó ra!”
“Cô cho rằng tôi sẽ để yên cho cô sinh nó ra?” Tô Hồng Yên uy hiếp.
Quỳnh Anh cả người run lên, vô cùng kích động: “Đứa trẻ này vô tội, tại sao cô nhất quyết bắt tôi bỏ nó? Hai tháng sau tôi sẽ rời khỏi đây, đứa bé sẽ không gây trở ngại gì cho cô, tôi cũng sẽ không để nó biết bố của nó là ai.”
“Vô tội? Đúng là nực cười, sự tồn tại của nó chính là tội lỗi, nó sẽ khiến tôi luôn nhớ đến việc chồng của mình có một đứa con ngoài giá thú!” Tô Hồng Yên hét lên, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây chỉ còn sự đố kỵ.
“Con ngoài giá thú” lời này của cô ta như nhát dao đâm vào tim Quỳnh Anh.
Quỳnh Anh nắm chặt cổ áo, hít thật sâu: “Tô tiểu thư, cô nói chuyện có tự trọng chút đi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!