“Anh ấy biết.” Nguyễn Quỳnh Anh kéo lại chiếc áo khoác trên người.
Đêm nay gió hơi mạnh, có vẻ như trời sắp đổ mưa.
Quản gia Hoàng sửng sốt: “Cậu Hải đã biết rồi sao?”
“Ừ, tôi đã nói với anh ấy vào hôm xuất viện rằng tôi muốn rời khỏi.” Nguyễn Quỳnh Anh đóng rèm cửa lại rồi quay trở lại ghế sô pha.
Ông ấy nuốt một ngụm nước miếng: “Cậu ấy có đồng ý không?”
“Không.”
“Vậy bây giờ cô...”
“Tôi làm trước rồi mới báo.”
Ông ấy không nói lên lời, khóe môi khẽ giật một chút: “Vì vậy cậu Hải chỉ biết cô muốn rời đi nhưng lại không biết cô đã bỏ đi đúng không?”
“Đúng.” Nguyễn Quỳnh Anh thản nhiên gật đầu.
Quản gia Hoàng cảm thấy hơi đau đầu, ông ấy đỡ trán: “Nhưng nếu cậu Hải biết được thì chắc chắn sẽ đưa cô quay lại.”
“Tôi sẽ không quay lại nữa, căn biệt thự đó đối với tôi mà nói chính là một lồng giam, nếu như anh ấy nhất quyết muốn đưa tôi trở về thì chỉ có thể mang xác tôi trở về mà thôi.” Nói đến đây, cô nheo mắt lại, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ quật cường và mạnh mẽ.
Quản gia Hoàng giật mình khi nghe thấy những lời nói của cô: “Cô Quỳnh Anh, cô đừng có nói bậy bạ.”
“Chú Hoàng, tôi rất nghiêm túc.” Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt, thu lại những cảm xúc trong đó rồi thay bằng vẻ bình thản: “Thôi được rồi chú Hoàng, tôi mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đây, tạm biệt.”
Sau khi cúp máy, Quản gia Hoàng vội vàng gọi một nữ giúp việc: “Cô đi đến phòng của cô Quỳnh Anh xem thử xem có một bức thư ở đó hay không?”
Người giúp việc ngay lập tức đi làm.
Ngay sau đó ông ấy đã cầm lấy lá thư và tấm thẻ ngân hàng mà Nguyễn Quỳnh Anh để lại.
Quản gia Hoàng mở lá thư ra đọc một lượt, bên trong chỉ viết những lời từ biệt bình thường và cảm ơn đã quan tâm chăm sóc mấy tháng qua,... ngoài ra chỉ dặn dò chuyện số tiền trong tấm thẻ ngân hàng này.
Quản gia Hoàng nhìn tấm thẻ trong tay với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Ông ấy hiểu rõ nguồn gốc của số tiền hai trăm tám mươi triệu này từ đâu mà có được hơn cả Trần Vĩnh Hải.
Ông ấy từng nghe cô Quỳnh Anh nói, hai trăm tám triệu này là do cậu út nhà họ Nguyễn cho cô.
Huống chi cô Quỳnh Anh còn nói, nếu như có cơ hội gặp lại cậu út nhà họ Nguyễn thì sẽ trả lại số tiền này cho cậu ấy, nhưng bây giờ cô thà rằng không trả lại cũng muốn rời khỏi đây, có thể thấy cô đã hạ quyết tâm rời khỏi đây kiên quyết đến mức nào.
Quản gia Hoàng lấy điện thoại ra, vừa bấm số của Trần Vĩnh Hải vừa thở dài lẩm bẩm: “Cậu Hải à, lần này cậu thật sự đã đánh mất cô Quỳnh Anh rồi.”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Trần Vĩnh Hải truyền tới mang theo chút mệt mỏi.
Nhưng Quản gia Hoàng bây giờ đã không thể bận tâm đến anh như thế nào, vội vàng kể lại chuyện Nguyễn Quỳnh Anh rời đi.
Trần Vĩnh Hãi trực tiếp bẻ gãy cây bút trong tay rồi tức giận gào lên: “Là ai đã thả cô ấy đi, không phải tôi đã nhờ chú trông chừng cô ấy rồi sao?”
“Cô Quỳnh Anh mượn cớ ra ngoài quyên góp đồ vật, tôi nghĩ để cô ấy đi ra ngoài dạo một chút cho thoải mái, vì vậy không dặn dò nữ giúp việc ngăn cản cô ấy lại khi cô ấy muốn ra ngoài.” Ông ấy nói đến điều này, trong lòng cũng cảm thấy hối hận không thôi.
Cũng không biết bây giờ cô Quỳnh Anh đang ở đâu, có hỏi cô ấy cũng không nói.
“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Trần Vĩnh Hải hít một hơi thật sâu, cố nén lại lửa giận, cũng hỏi về vấn đề này.
Quản gia Hoàng xấu hổ cúi đầu: “Tôi không biết, cô Quỳnh Anh không chịu nói, nhưng hẳn là ở khách sạn nào đó, hay là tôi nhờ cậu Khánh Minh điều tra một chút?”
Tập đoàn An Khánh chủ yếu làm về ngành du lịch nên có rất nhiều khách sạn lớn thuộc quyền quản lý của tập đoàn này, nhờ Khánh Minh điều tra tin tức, chắc chắn rằng nhất định có thể tìm được trong hệ thống của khách sạn.
“E rằng kết quả chỉ là không tìm thấy người này, chú có thể nghĩ tới việc nhờ Khánh Minh điều tra, lẽ nào cô ấy lại không nghĩ tới hay sao?”
Trần Vĩnh Hải cười lạnh lùng.
Người phụ nữ Nguyễn Quỳnh Anh này đôi khi rất ngốc nghếch, nhưng nhiều lúc cũng rất thông minh.
Nếu cô đã dám giấu diếm anh mà tự mình rời khỏi thì chính là vì sợ anh cho người ngăn cô lại.
Vì vậy, khả năng cô không ở khách sạn là rất cao.
“Vậy phải làm gì bây giờ?” Quản gia Hoàng lo lắng không thôi.
Trần Vĩnh Hải cắn má rồi mơ hồ lên tiếng đầy giận dữ: “Tôi sẽ lập tức về nước.”
“Cái gì? Không phải cậu đang đi xem lễ đường cùng với cô Hồng Yên hay sao?” Quản gia Hoàng tỏ ra ngạc nhiên.
“Bất cứ lúc nào cũng có thể xem lễ đường được.” Trần Vĩnh Hải vứt lại một câu rồi cúp máy.
Quản gia Hoàng cong môi mỉm cười.
Muốn xem lễ đường thì có thể xem bất cứ lúc nào. Thế nhưng việc tìm người lại không thể chậm trễ được. Có lẽ đây chính là ý tứ của cậu Hải.
Chỉ là ông ấy nghĩ mãi không ra, tại sao cậu Hải lại quan tâm cô Quỳnh Anh như vậy mà còn đồng ý đính hôn với cô Hồng Yên?
Bao gồm cả chuyện khiến cô Quỳnh Anh mất con cũng vậy. Anh nói cho cô Quỳnh Anh biết không thể giữ đứa bé đó lại thì có làm sao?
Quản gia Hoàng nghĩ thế nào cũng không tìm ra được lý do, cuối cùng quyết định không nghĩ tiếp nữa. Ông ấy gọi điện cho Khánh Minh để tìm khách sạn nơi Nguyễn Quỳnh Anh đang ở.
Trần Vĩnh Hải ném điện thoại vào túi quần rồi thu dọn hành lý đi ra khỏi cửa.
Vừa ra tới bên ngoài, anh lại gặp phải Tô Hồng Yên đang đến tìm anh để cùng nhau đi xem lễ đường.
Tô Hồng Yên thấy anh xách theo vali hành lý, ánh mắt lập tức tối sầm lại. Nụ cười rạng rỡ trên mặt cô ấy cũng dần biến mất: “Vĩnh Hải, anh đừng nói với em là anh muốn về nước.”
“Xin lỗi em Hồng Yên. Ở trong nước xảy ra chuyện gấp cần anh giải quyết.” Trần Vĩnh Hải nhanh chóng trả lời, câu chữ ngắn gọn. Nói xong, anh định bước qua người cô ấy.
Tô Hồng Yên giơ tay ôm chặt lấy cánh tay của anh: “Vĩnh Hải, anh quên mất việc hôm nay chúng ta phải làm rồi sao?”
“Anh biết.”
“Anh biết mà vẫn còn muốn đi hay sao?” Tô Hồng Vân lớn tiếng chất vấn, nước mắt chực trào nơi khóe mắt.
Trần Vĩnh Hải chợt cảm thấy áy náy vô cùng, làn môi mỏng khẽ hé mở nhưng lại không biết phải nói gì.
Tô Hồng Yên cắn môi dưới để bản thân lấy lại bình tĩnh: “Chuyện gì mà khiến anh phải gấp gáp đến mức trở về ngay lập tức như vậy?”
“Hồng Yên, em đừng hỏi nữa, mau buông tay anh ra đi.” Trần Vĩnh Hải nhíu mày, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Tô Hồng Yên đang khóc nức nở chợt bật cười thành tiếng: “Vĩnh Hải, anh nhất định phải rời đi sao?”
Trần Vĩnh Hải nhìn thẳng vào mắt cô ấy, chậm rãi gật đầu: “Phải.”
Người phụ nữ Nguyễn Quỳnh Anh kia dám to gan tự ý bỏ đi. Cô thật sự bỏ ngoài tai những lời anh đã nói vào ngày hôm đó hay sao?
Lặng lẽ bỏ đi đã đã đành, cô còn không chịu nói ra chỗ ở hiện tại.
Đợi đến lúc anh tìm được cô, anh nhất định phải dạy dỗ cô một trận.
“Được, em sẽ để anh đi. Nhưng anh phải trả lời một câu hỏi cho em. Có phải lần này anh đi là vì Nguyễn Quỳnh Anh hay không?” Tô Hồng Yên híp mắt hỏi, con ngươi lóe lên tia sáng.
Trần Vĩnh Hải khẽ mấp máy môi.
Tô Hồng Yên nắm chặt hai tay lại, cố gắng đè nén ý muốn giết người đang dâng trào trong lòng, ngoài mặt lại cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là vì cô ấy. Vĩnh Hải, anh vẫn còn không chịu thừa nhận bản thân vẫn còn yêu cô ấy sao?”
“Không phải!” Trần Vĩnh Hải cau mày nhìn cô ấy.
Tô Hồng Yên lại vừa khóc vừa cười: “Vĩnh Hải, anh đừng có tự lừa mình dối người nữa. Anh đây chính là yêu cô ấy. Nếu không phải như vậy thì tại sao anh năm lần bảy lượt bỏ lại em một mình quay về nước. Lần đầu tiên như vậy, đến tận bây giờ vẫn là như vậy. Anh có biết em cảm thấy như thế nào về chuyện này không hả?”
“Hồng Yên...”
Trần Vĩnh Hải còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng Tô Hồng Yên lại giơ một ngón tay lên chặn lại bờ môi đang hé mở của anh: “Vĩnh Hải à, anh đừng nói gì nữa. Anh cứ về đi. Em sẽ tự mình hủy bỏ lịch hẹn trước với bên lễ đường. Dù sao thì em cũng đã từng hủy bỏ một lần, làm lại lần nữa cũng quen tay hơn rồi. Anh thấy có đúng không?”
Cô ấy mỉm cười nhìn anh, nụ cười gượng gạo khiến người ta nhìn vào không khỏi đau lòng thay cho cô ấy.
Sự áy náy trong lòng Trần Vĩnh Hải lại càng tăng thêm. Thế nhưng anh không hề có ý định thay đổi quyết định về nước của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!