Đã một thời gian dài trôi qua nhưng cô vẫn chưa nghĩ thông suốt. Lẽ nào cô định nhớ đến nó cả đời sao?
Trần Vĩnh Hải bĩu môi bất đắc dĩ, kèm theo sự không vui: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô tỉnh lại cho tôi rồi nhìn xem rốt cuộc tôi là ai."
Nguyễn Quỳnh Anh không để ý đến anh, ý thức vẫn còn đang mơ màng: "Bác sĩ, cầu xin anh..."
Điều khiến Trần Vĩnh Hải ngạc nhiên là lần này cô đã hét lên bằng tiếng Anh.
Tại sao sử dụng tiếng Anh?
Trần Vĩnh Hải nghĩ mãi vẫn không hiểu nên cũng không nghĩ nhiều nữa, mạnh mẽ rút tay lại, khoác lên vai cô, lắc lắc vài cái.
Đồng thời khi ấy, anh vẫn gọi tên cô.
Rốt cuộc thì lần này Nguyễn Quỳnh Anh cũng đã thoát khỏi xiềng xích ý thức, hoàn toàn tỉnh lại, hai mắt mở ra, dần dần tập trung lại.
Cô ngây người nhìn Trần Vĩnh Hải: "Đây là đâu?"
“Cô nói thử xem đây là đâu!” Trần Vĩnh Hải buông tay khỏi vai cô.
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh quay cái cổ cứng ngắc của mình nhìn toàn cảnh xung quanh, cô lại kích động lần nữa: "Tại sao, tại sao anh lại đưa tôi trở về?"
Trần Vĩnh Hải không thích nghe lời này, sắc mặt trầm xuống: "Cô nói thử xem là tại sao. Tôi chưa mở miệng đồng ý cho cô rời đi. Cô là người tình của tôi, cô phải sống ở đây."
“Thả tôi đi. Tôi không phải người tình của anh, tôi cũng không muốn làm người tình của anh. Anh thả tôi đi.” Nguyễn Quỳnh Anh từ trên giường đứng dậy đi về phía cửa.
Vừa đi được hai bước, Trần Vĩnh Hải đã nắm lấy cổ tay cô, ném cô trở lại giường, cúi xuống nói: "Muốn đi à? Không có cửa đâu."
“Tại sao, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh bật khóc và hét lên trong đau khổ.
Trần Vĩnh Hải mặt mày ủ rũ: "Tôi đối với cô thế nào?"
Nguyễn Quỳnh Anh khóc trong đau đớn, không trả lời anh.
Sau vài giây, cô đột nhiên ngừng khóc rồi tức giận nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ: "Trần Vĩnh Hải, điều cuối cùng mà tôi hối hận nhất trong cuộc đời đó chính là quen biết anh."
Đồng tử Trần Vĩnh Hải co rút lại thành từng mũi kim, trái tim anh nhói đau vô cùng.
"Cô nói cái gì?" Anh nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Điều cuối cùng mà cô hối hận chính là quen biết anh?
Sao cô có thể nói ra những lời như vậy, cô đã làm quá nhiều điều độc ác với anh, nhưng rồi cô lại bảo rằng cô hối hận khi biết anh.
Cô quả thực là một người phụ nữ vô tâm!
“Tôi nói là nếu có thể trở lại lần nữa, tôi sẽ không bao giờ muốn quen biết anh.” Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, lạnh lùng lặp lại, sự hận thù trong mắt cô đã nhanh chóng hóa thành bản chất.
Trần Vĩnh Hải bóp chặt khuôn mặt của cô: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô dựa vào gì mà nói ra những lời này? Cô có tư cách gì mà nói như vậy? Cho dù có là hối hận thì cũng là tôi nên hối hận khi đã quen biết cô."
Nguyễn Quỳnh Anh cười mỉa mai: "Vậy sao? Đối với một người lòng dạ mù quáng, mắt cũng mù lòa như anh thì tôi cũng không còn lời nào để biểu đạt."
"Cô..." Trần Vĩnh Hải giận run cả người.
Cô còn nói anh mù cả rồi?
Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc đôi trong mắt. Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt cô hoàn toàn vô hồn: "Anh Vĩnh Hải, anh có biết tôi vừa mơ thấy gì không?"
Trần Vĩnh Hải mím môi: "Đứa nhỏ đó!"
"Đúng thế, là đứa bé."
Đứa con đầu lòng của cô ấy.
“Cô đang muốn nói gì vậy?” Trần Vĩnh Hải buông khuôn mặt của cô xuống.
Nguyễn Quỳnh Anh cười cười, nước mắt lại rơi xuống: "Không có gì đâu, tôi chỉ muốn nói rằng tất cả những nỗi đau mà tôi đã trải qua trong cuộc đời này, ngoại trừ cái chết của bố mẹ tôi, đều không nên xảy ra nữa, nhưng chúng lại ập đến, mà tất cả những điều này là do anh, Trần Vĩnh Hải mang đến."
"Nguyễn Quỳnh Anh, cô đang nói đùa sao? Tôi đem lại đau đớn cho cô, chẳng lẽ nào cô lại không đem lại đau đớn cho tôi sao." Trần Vĩnh Hải gầm gừ, hai mắt anh đỏ ngầu.
Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mắt nhìn về phía Trần Vĩnh Hải: "Thật là xót xa cho anh."
Nếu không nhìn thấy bộ mặt thật của Tô Hồng Yên cũng không sao, cho dù đội tình báo của anh có nội gián, anh cũng sẽ không tin.
Cố chấp nghĩ rằng hồi đó cô là người coi thường anh và chia tay anh, chính cô là người khiến người ta tấn công anh.
Nhưng cô chưa bao giờ làm tất cả những điều này trước đây, chính là người đàn ông đeo khẩu trang đã bày mưu lập kế, cố tình để anh hiểu lầm cô, mà anh lại không bao giờ tin tưởng cô, đến cả việc bị người đàn ông đeo khẩu trang vờn xung quanh cũng không tự biết, vậy thì không phải là thương tâm sao?
"Xót xa cho tôi sao? Nguyễn Quỳnh Anh, tôi thấy cô phát điên rồi." Trần Vĩnh Hải kịch liệt nhảy dựng lên, trên trán cũng nổi lên gân xanh, phiền muộn quấn quanh lấy cơ thể càng khiến người ta cảm thấy e ngại.
Nguyễn Quỳnh Anh đẩy anh ra rồi ngồi dậy: "Đúng vậy, tôi điên rồi, anh làm cho tôi mất đi hai thứ quý giá nhất..."
Nói đến đây, cô đột ngột dừng lại, hít một hơi rồi nói tiếp: "Thế mà tôi vẫn còn tình cảm với anh như trước, tôi không phải bị điên thì còn là gì?"
“Cô nói gì?” Trần Vĩnh Hải hơi mở to mắt, toàn thân bị lời nói của cô làm cho choáng váng, một lúc sau mới hoàn hồn lại: “Cô nói là có tình cảm với tôi sao?"
Sao lại có thể như thế được?
Không phải là từ trước đến giờ cô chưa từng yêu anh sao? Không phải là cô yêu Anh Nhĩ Huy sao?
Anh nhớ rõ năm đó, cô ở bên anh chẳng phải là để đùa bỡn với người nghèo như anh, nhằm thỏa mãn lòng tự cao tự đại của bản thân sao?
Trong đầu Trần Vĩnh Hải có rất nhiều câu hỏi, tay anh run rẩy, trong lòng ngập tràn sự bối rối. Anh không thể nói lên được cảm giác đó là như thế nào: mất mát, hối hận, hoảng sợ và... vui sướng.
Tuy nhiên một giây tiếp theo, những lời nói của Nguyễn Quỳnh Anh đã khiến tất cả những cảm xúc này của anh tiêu tan, biến chúng thành sự tức giận tột độ.
Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay lên lau nước mắt, buồn bã nói: "Từ nay về sau, tôi sẽ hoàn toàn buông bỏ tình cảm của mình dành cho anh. Tôi không muốn yêu anh nữa. Như vậy đã quá mệt mỏi rồi, lại còn..."
Nguyễn Quỳnh Anh sụt sịt nhìn Trần Vĩnh Hải nhẹ nhõm: “Anh Vĩnh Hải, sau này hãy đối xử tốt với cô Hồng Yên, cô ấy rất yêu anh, đừng để cô ấy thất vọng. Dù sao cũng không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận người chồng chưa cưới của mình có những người phụ nữ khác, nhất là cô Hồng Yên kiêu ngạo như thế lại càng không thể. Vì thế anh hãy hết lòng yêu thương cô ấy, hãy buông tha tôi đi."
"Cho nên cô nói nhiều như vậy chỉ là muốn tôi buông tha cho cô phải không?” Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Cô không những chỉ muốn rời đi mà còn đốc thúc anh đến với những người phụ nữ khác.
Hết lòng yêu thương Hồng Yên? Anh yêu Hồng Yên khi nào?
Nguyễn Quỳnh Anh nói một cách thản nhiên: “Đúng vậy, tôi muốn rời đi. Trước đây tôi cũng đã nói, tôi đã trải qua cuộc sống của một người tình quá đủ rồi. Tôi đã có được tiền, nhưng tôi cũng là người có ác tâm lớn nhất trên đời. Tôi..."
"Đủ rồi!" Trần Vĩnh Hải không kiềm chế được cơn tức giận, cắt ngang lời cô, đứng bên cạnh giường: “Nguyễn Quỳnh Anh, tôi vẫn nói câu nói đó. Rời đi ư, cô đừng hòng mà nghĩ tới nữa.”
"Vậy sao? Vậy thì mời anh Vĩnh Hải ra ngoài." Nguyễn Quỳnh Anh cúi gầm khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, chỉ về phía cửa: "Nếu như lời nói khiến anh không thông được, vậy thì đừng nói nữa. Mời anh Vĩnh Hải ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
"Nguyễn Quỳnh Anh, cô đuổi tôi đi sao?" Trần Vĩnh Hải giận dữ hét lên.
Nguyễn Quỳnh Anh túm lấy cái gối ném về phía anh: "Cút ngay!"
Chiếc gối vừa vặn đập trúng đầu Trần Vĩnh Hải.
Anh lùi lại một bước, đôi mắt rủ xuống nhìn mấy cái gối trên sàn, ánh mắt khó lường.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!