Bảo Ngọc?
Ánh mắt Quỳnh Anh sáng rực lên, một nỗi sợ hãi từ đáy lòng đột nhiên dâng lên, cô vội vàng đứng dậy nói: “Thư ký Diêm, mau cho cô ấy vào đi.”
“Vâng.” thư ký Diêm gật đầu.
Ngô Bảo Ngọc ngay lập tức bước vào văn phòng.
Cô vừa thấy Quỳnh Anh thì giang hai tay ra, đang muốn chạy đến ôm Quỳnh Anh một cái nói: “Quỳnh Anh, tớ nhớ cậu chết mất!”
“Mình cũng nhớ cậu.” Quỳnh Anh cũng giơ hai tay, chuẩn bị ôm lấy cô.
Thế nhưng Bảo Ngọc lại ở lúc mấu chốt lập tức dừng lại bảo: “Tớ không thể ôm cậu được. Cậu đang có em bé mà, lỡ như đụng cậu ngã thì sẽ không tốt.”
Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Quỳnh Anh trở nên cứng lại, ánh mắt cũng ảm đạm đi.
Có điều rất nhanh sau đó vẻ mặt cô đã trở lại bình thường. Cô buông cánh tay xuống, mỉm cười hỏi: “Làm sao cậu biết mình đang ở đây?”
“Tớ đi tới biệt thự của Vĩnh Hải một chuyến, cô giúp việc ở đó nói cho tớ biết.”
“Thì ra là vậy.” Quỳnh Anh kéo một cái ghế, chỉ chỉ mặt ghế nói: “Bảo Ngọc, ngồi xuống đây! Cậu muốn uống gì?”
“Tớ uống trà là được rồi.”, Bảo Ngọc ngồi xuống.
Quỳnh Anh cầm bình trà hoa nhài lên, rót một ly đưa cho Bảo Ngọc nói: “Chắc cũng phải hơn một tháng rồi mình không gặp được cậu. Dạo này cậu bận lắm à?”
“Cũng không hẳn.” Ngô Bảo Ngọc nhấp một ngụm trà, vẻ mặt lộ vẻ tức giận: “Cậu nhớ trước kia tớ từng nói với cậu không? Bởi vì tớ mắng Trần Vĩnh Hải là một tên cặn bã, thế là anh ta gọi điện thoại kể cho ba tớ nghe. Sau đó ông ấy bắt tớ trở về thành phố Hồ Chí Minh, còn cấm tớ không được ra khỏi nhà trong vòng một tháng nữa. Cho đến hôm qua ba mới thả tớ ra ngoài. Tớ vừa được thả tự do thì lập tức chạy đến đây tìm cậu, nếu không ba sẽ bắt tớ đi xem mắt đó!”
“Đi xem mắt ai vậy?”, lông mày xinh đẹp của Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nhướng lên, có vẻ rất hứng thú hỏi.
Ngô Bảo Ngọc đặt ly trà xuống: “Là cậu hai nhà họ Khương mới trở về cách đây không lâu ấy. Người đó tớ chưa từng gặp thì làm sao đi xem mắt được? Với lại tớ cũng có người trong lòng rồi…”
Nói xong câu cuối, rõ ràng tâm trạng của Bảo Ngọc cũng chùng xuống.
Quỳnh Anh biết rõ chắc chắn Bảo Ngọc đang nghĩ tới người đó.
“Đừng lo lắng, mình tin cậu sẽ tìm được anh ấy mà.”, Quỳnh Anh cầm bàn tay của Bảo Ngọc nói.
Bảo Ngọc nghe vậy thì cười với cô: “Tất nhiên rồi, trời không phụ người có tâm mà, tớ nhất định sẽ tìm thấy anh ấy. Nếu không thì tớ không cam lòng đâu!”
“Vậy chúc cậu may mắn!” Quỳnh Anh giơ nắm tay lên, làm ra động tác cổ vũ.
Bảo Ngọc ừ một tiếng, sau đó lại bưng ly trà nhài trước mặt lên vừa uống vừa quan sát Quỳnh Anh.
Cô càng nhìn Quỳnh Anh thì lông mày càng cau lại, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc vài phần.
“Quỳnh Anh, tháng này cậu có ăn được nhiều không? Sao lại gầy đến mức như vậy rồi?”, Bảo Ngọc vẻ mặt có chút đau lòng nói.
Quỳnh Anh sờ sờ khuôn mặt của mình: “Mình vẫn ổn mà, bản thân cũng không cảm thấy gì lạ.”
Kể từ sau khi mất đứa bé, cô đã không còn để ý đến tình trạng sức khỏe của mình nữa.
Chỉ cần còn sống là được rồi.
“Cậu đó, thật không biết chăm sóc bản thân gì cả.” Bảo Ngọc tức giận trừng mắt nhìn Quỳnh Anh một cái, sau đó lại quan tâm hỏi: “À, em bé thế nào rồi? Vĩnh Hải không có phát hiện chứ? Tại sao tớ có cảm giác bụng của cậu vẫn không thay đổi gì nhỉ? Cũng đã ba tháng rồi mà?”
Quỳnh Anh cắn môi dưới, viền mắt cô hơi ửng đỏ, không chịu trả lời.
Phát hiện ra Quaỳnh Anh có gì đó không bình thường, Bảo Ngọc liền cảm thấy trong lòng thấp thỏm lo âu. Cô không để ý tới nước trà còn đang nóng mà nuốt thẳng xuống cổ họng, hỏi: “Quỳnh Anh, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
“Bảo Ngọc…” Quỳnh Anh rơm rớm nước mắt nhìn Ngô Bảo Ngọc nói.
Bảo Ngọc ngay lập tức đứng dậy: “Quỳnh Anh, cậu đừng dọa tớ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Quỳnh Anh ngẩng đầu, hít hít mũi một cái, cố gắng kìm nén nước mắt, phát ra một tiếng ừ nhỏ như ruồi muỗi.
Bảo Ngọc cuống lên, nói: “Cậu nói cho tớ biết đi, có phải đứa bé bị tên họ Trần đó phát hiện rồi không?”
“Phải!”, Quỳnh Anh gật đầu.
“Vậy đứa bé vẫn ổn chứ?”, Bảo Ngọc nhìn về phía cái bụng của cô.
Quỳnh Anh đặt tay lên bụng, nắm chặt lấy vạt áo, cuối cùng ẩn nhẫn thống khổ đáp: “Đứa bé đã không còn nữa rồi…”
“Hả?” Đồng tử Ngô Bảo Ngọc đột nhiên co lại, mặt mày trắng bệch, một hồi lâu mới tìm lại được giọng của mình, hỏi: “Không còn? Tại sao lại không còn?”
“Là Vĩnh Hải. Anh ấy kéo mình đến bệnh viện, ép mình phải bỏ nó đi.” Quỳnh Anh từ từ nhắm mắt, âm thanh mất tiếng.
“Là anh ta?” Ngô Bảo Ngọc nghiến răng nghiến lợi đứng dậy mắng: “Sao anh ta dám làm như thế? Đó là con ruột của anh ta kia mà? Anh ta có còn là người không vậy?”
Nói đến đây, cô căm phẫn sục sôi đập bàn một cái: “Tớ đi tìm anh ta tính sổ!”
Cô nắm chặt lòng bàn tay, gấp gáp muốn đi ra cửa.
Quỳnh Anh kéo cô lại, nói: “Bảo Ngọc, cậu đừng kích động. Cậu đánh không lại anh ấy đâu.”
“Nhưng mà tớ nuốt không trôi cục tức này. Cậu chờ mong đứa bé này như thế nào, tớ đều thấy rõ. Vậy mà anh ta nói bỏ là bỏ, quả thực rất tuyệt tình! Tớ thậm chí còn nghi ngờ không biết rốt cuộc người đàn ông này có trái tim hay không nữa?”, Bảo Ngọc tức giận đến mức lồng ngực liên tục phập phồng.
Quỳnh Anh nhấn nhấn hai vai cô, khiến cho cô lại ngồi xuống: “Mọi chuyện đều kết thúc rồi, mình cũng đã thông suốt hơn. Đứa bé kia đối với mình mà nói xem như là không có duyên vậy.”
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, vẻ mặt cũng cực kỳ chua xót, cô đơn.
Cô thật sự đã thông suốt sao?
Không phải như vậy. Cô liên tục mất đi hai đứa bé, đến cả lý do để sống tiếp cô cũng không còn, làm sao cô có thể chấp nhận được đây?
Cô chẳng qua là vì không đấu lại Trần Vĩnh Hải, hết cách vì là con của mình báo thù, mới cố ý nói như vậy mà thôi.
“Thông suốt?” Bảo Ngọc có chút tức giận nhìn cô: “Quỳnh Anh, đó là con của cậu mà. Anh ta ép cậu bỏ đi đứa con của mình, cậu một câu thông suốt thì xem như xong chuyện rồi sao? Cậu thật sự nghĩ như thế à?”
“Nếu không thì tớ có thể làm gì? Hiện tại tập đoàn Nguyễn thị đang phải dựa vào Vĩnh Phát để tồn tại, tớ không thể nào đấu lại Vĩnh Hải đâu.”, Quỳnh Anh cười khổ, nói.
Ngô Bảo Ngọc há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt ngược trở vào, chỉ có thể không cam lòng giậm chân nói: “Tức chết mất thôi! Loại đàn ông tuyệt tình này vậy mà có thể khiến công ty phát triển tới mức như vậy, quả thực không hợp lý gì cả.”
“Được rồi, đừng giận nữa.” Quỳnh Anh vỗ vỗ vào vai cô.
Bảo Ngọc bưng ly trà lên uống một hơi cạn sạch, lúc này mới đè xuống được một chút lửa giận: “Trần Vĩnh Hải làm sao biết cậu có thai?”
“Là do Hồng Yên nói cho anh ta biết. Hồng Yên ở trong bệnh viện nghe thấy mình và Cận Phong nói chuyện với nhau, sau đó đem chuyện mình mang thai nói cho Trần Vĩnh Hải biết.” Quỳnh Anh mím môi, lạnh nhạt nói.
Bảo Ngọc lập tức đập bàn: “Để tớ đi gặp cô ta, đồ độc phụ này! Tớ dám chắc cô ta muốn loại bỏ đứa con của cậu nhưng bản thân không dám làm lại lựa chọn nói cho Vĩnh Hải biết, để cho anh ta ra tay. Bản thân cô ta đứng ở phía sau Vĩnh Hải, không cần đụng một ngón tay cũng đạt được mục đích, thực sự là quá mưu mô!”
Quỳnh Anh nhếch nhếch khóe miệng, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt nói: “Cô ta quả thật rất thông minh.”
“Thông minh quá ấy chứ. Quỳnh Anh, cậu không phải đối thủ của cô ta đâu.”, Bảo Ngọc xoa xoa khuôn mặt của mình.
Quỳnh Anh cười khẽ: “Luận về mưu mô, mình khẳng định là không so được với cô ta, nhưng mà nếu trực tiếp đối đầu thì cho dù liều tới cùng, mình cũng có thể khiến cô ta trầy da tróc vảy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!