Ông cười nhẹ gật đầu với Nguyễn Quỳnh Anh, đi ngang qua cô rồi biến mất ở cuối hành lang.
“Chú Hoàng muốn đi đâu vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh tò mò vừa mới bước vào cửa liên hỏi.
Vĩnh Hỏi nhét một miếng táo bỏ vào miệng: "Chú ấy có chút chuyện.”
“Vậy sao.” Nguyễn Quỳnh Anh ồ lên một tiếng, không hỏi thêm nữa, cầm cốc lên rót một cốc nước mát.
“Lấy dùm anh cái điện thoại.” Vĩnh Hải nâng cằm lên, nhìn theo hướng Nguyễn Quỳnh Anh chỉ, điện thoại của anh để trên cái bàn đối diện giường bệnh.
Cô đi qua lấy điện thoại đưa cho anh.
Vĩnh Hải cầm lấy điện thoại, còn nắm chặt lòng bàn tay của cô, Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt nhìn anh một cái, anh mới hơi nhướng mày buông tay cô ra, bấm điện thoại gọi cho Bảo Quốc.
Khi bấm số điện thoại, anh cố tình mở loa ngoài điện thoại lên.
Vì vậy lúc đó nghe thấy giọng của Bảo Quốc, Nguyễn Quỳnh Anh ngạc nhiên nhìn Vĩnh Hải.
“Cậu Vĩnh Hải.” Giọng nói cung kính của Bảo Quốc vang lên trong phòng bệnh.
Vĩnh Hải tay cầm cốc, muốn ngồi dậy.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy vậy, lập tức ngăn anh lại, sau đó ngồi xổm xuống, gạt cần điều khiển của giường bệnh hai lần, nâng phần trên của giường bệnh cao lên một chút.
Bằng cách này, Vĩnh Hải có thể vừa ngồi vừa nằm mà không cần đứng dậy.
“Bây giờ đỡ hơn chưa?” Nguyễn Quỳnh Anh hỏi anh.
Cô biết, cứ nằm hoài một chỗ trên giường bệnh, cơ thể rất khó chịu.
Dẫu sao thì, cũng có cô ở đây.
Vĩnh Hải cười một cái với cô, coi như là cảm ơn, sau đó tiếp tục trả lời đầu bên kia điện thoại: “Bắt được Nguyễn Trâm Anh rồi?”
Từ lúc anh tỉnh dậy, thì đã được biết từ chỗ quản gia Hoàng rồi.
Câu chuyện bắt cóc này, chính là do người phụ nữ Nguyễn Trâm Anh đó một tay lên kế hoạch.
Bảo Quốc vội vã trả lời: "Bắt được rồi, đang bị tôi nhốt ở dưới tầng hầm, cậu Vĩnh Hải, anh muốn tôi xử lý cô ta như thế nào đây?”
“Không cần vôi, đợi ngày mai tôi xuất viện rồi hẵng nói, nhưng mà hai người đàn ông đó, đánh gãy ba cái chân của bọn nó cho tôi, sau đó vứt vào đồn cảnh sát, lại chào hỏi cảnh sát một tiếng, tôi muốn bọn nó nửa đời còn lại ở trong tù sống không bằng chết!” Mặt Vĩnh Hải tối tăm nói, giọng điệu chất chứa đầy sát khí.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy vậy trong lòng tuy rằng có chút ngạc nhiên, nhưng cô lạI không nói gì cả.
Hai người đàn ông đó, chỉ vì tiền, lại có thể làm ra loại chuyện vô nhân tính như thế, cô sẽ không đồng tình, lại càng không mềm lòng đâu.
Đã làm sai, thì sẽ phải trả giá, nếu như không phải là Vĩnh Hải, e rằng cô đã sớm bị bọn chúng hủy hoại rồi.
Cho nên thay vì thấy phương pháp của Vĩnh Hải là tàn nhẫn, ngược lại cô thấy anh làm rất đúng, những người có thể dễ dàng mua chuộc và phạm tội, bản thân bọn chúng vốn dĩ không phải là người tốt, nói không chừng trước đây hai tên đó còn có tội danh gì.
Muốn xem, cả người Nguyễn Quỳnh Anh trở nên thoải mái hơn.
“Tôi biết rồi.” đầu bên kia điện thoại, Bảo Quốc trả lời anh.
“Cậu có moi được gì từ Nguyễn Trâm Anh không, cô ta rốt cuộc tại sao lại phải làm như vậy?” Vĩnh hải nguy hiểm nheo mắt hỏi lại.
Quốc Bảo gật đầu: "có, Nguyễn Trâm Anh nói cô Quỳnh Anh làm hỏng chuyện tốt của cô ta nên vì vậy cô ta mới báo thù.”
“Chuyện tốt?” Vĩnh Hải cau mày nhìn về hướng Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu nhìn một chút, cũng không có hạ thấp giọng xuống, trực tiếp nói ra: “ có lẽ là chuyện ở buổi họp báo ngày hôm đó chăng.”
Nghe vậy, Vĩnh Hải toàn bộ sắc mặt ảm đạm xuống, cả người toát ra vẻ không cần tiền.
Bảo Quốc cảm nhận được điều đó, bất giác rùng mình, thận trọng trả lời: “ Đúng là như vậy, Nguyễn Trâm Anh nói rằng cô Quỳnh Anh đã phá hỏng việc tốt của cô ta. Nếu không có cô Quỳnh Anh, thì bây giờ cô ta và anh đã ở bên nhau rồi, sẽ không bị buộc phải đính hôn với Lưu Đông Hưng...”
Buổi họp báo hôm đó, cậu vẫn chưa được điều quay về.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó, cũng là do hôm qua cậu tra vấn Nguyễn Trâm Anh mới biết được.
Bây ngờ ngồi suy nghĩ mới cảm thấy Nguyễn Trâm Anh đúng là bị điên rồi, ấy vậy mà gan to bằng trời, bôi thuốc cho cậu Vĩnh Hải! Cô Yên còn không dám làm như vậy.
“Haizz, cô ta thật là ngu ngốc không hiểu được!” Vĩnh Hải lạnh lùng nhếch miệng lên.
Nguyễn Quỳnh cũng cảm thấy Nguyễn Trâm Anh quả là không có đầu óc, vậy mà đến bây giờ vẫn cảm thấy, bôi thuốc cho Vĩnh Hải, xảy ra quan hệ với anh, là sẽ được gả cho anh vậy.
Thật không biết Nguyễn Trâm Anh lấy đâu ra sự tự tin đó, lại là dựa vào đâu, mà chắc chắn như thế.
“Được rồi, trông chừng cô ta cho tốt, đợi tôi quay về xử lý.” Vĩnh Hải cụp mắt xuống, thu lại ánh mắt hung ác của mình, lạnh lùng nói.
Bảo Quốc liên tục trả lời: "Vâng.”
Cúp điện thoại, Vĩnh Hải vừa bỏ điện thoại đặt xuống, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh mở miệng hỏi: "Anh định xử lý cô ấy như thế nào?”
“Em muốn anh xử lý cô ta như thế nào?” Vĩnh Hải không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
Ngyễn Quỳnh Anh lắc đầu: "Em không biết.”
“Em có thể nghĩ xem, dù sao cô ta đối xử với em như vậy không phải sao? Anh xử lý cô ta, là giúp em xử lý, vì vậy em có quyền quyết định, muốn giải quyết cô ta như thế nào, chỉ cần em nói ra, anh đều làm hài lòng em.” Anh khẽ nhướng mi, giọng nói có chút cưng chiều.
Nguyễn Quỳnh Anh ôm đầu: "Em vẫn chưa nghĩ ra.”
“Vẫn còn thời gian một ngày, em có thể từ từ suy nghĩ, nếu như thực sự nghĩ không ra phải làm gì, vậy thì sẽ do anh toàn quyền quyết định.” Vĩnh Hải dơ tay ra, vén lọn tóc trên mặt cô ra sau tai.
Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt trong chốc lát, sau đó theo phản xạ có điều kiện ngửa cổ ra đằng sau, tránh né cánh tay của anh.
Nhưng mà rất nhanh, cô kịp thời phản ứng lại, bọn họ bây giờ đã bắt đầu lại từ đầu rồi, cô làm như vậy, vô ý thành không xem trọng anh.
Nguyễn Quỳnh Anh liền vội vàng nhìn mặt Vĩnh Hải, quả như dự đoán, sắc mặt hiện giờ của Vĩnh Hải mờ mờ ảo ảo có chút không tốt.
“Xin lỗi, em chỉ là vô ý phản xạ lại...” Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu quay lại chỗ lúc nãy.
Vĩnh Hải hít một hơi dài, sau đó thở ra: "Lại đây một chút.”
Anh ra hiệu cho cô.
Nguyên Quỳnh Anh ló đầu trước mặt anh đầy nghi ngờ.
Vĩnh Hải dơ hai tay lên không trung: "Lại đây một chút, để cái cằm đạt trên tay của anh.”
“Anh muốn em làm như vậy để làm gì chứ.” Vẻ mặt cô không hiểu hỏi.
Vĩnh Hải không có trả lời, chỉ thúc giục cô nhanh chóng: “Em làm theo lời anh là được rồi.”
Nghe thấy trong lời nói của anh có chút không được kiên nhẫn cho lắm, Nguyễn Quỳnh Anh không hỏi nhiều nữa, đặt cằm lên miệng cọp.
Anh thu chặt tay, nắm lấy chiếc cằm của cô, kéo lại gần gương mặt của anh, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Nguyễn Quỳnh Anh mở to hai mắt, cô choáng váng.
Anh kêu cô đặt cằm mình lên tay của anh, chính là vì muốn hôn cô sao?
Nụ hôn này không kéo dài không bao lâu.
Vĩnh Hải rất nhanh đã buông cô ra, lấy trán của mình đặt lên trên trán cô: " sau này, không được hở động một cái là tránh né anh, biết chưa?”
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng um một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Cô thật sự không phải cố ý.
Chỉ là vài tháng trước, bóng ma anh mang đến trong tâm trí cô không hề nhỏ, vì vậy mỗi lần anh đụng vao người cô, đều khiến cô sinh ra một loại cảm giác phòng vệ, trong tiềm thức muốn tránh né anh.
Nhưng mà bắt đầu từ hôm nay: " Hải.”, cô cũng phải khống chế một chút, dù sao thì tình huống bây giờ cũng không giống như lúc trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!