Nguyễn Quỳnh Anh đến biệt thự của Trần Vĩnh Hải thì đã là buổi tối rồi.
Trong biệt thự rực rỡ ánh đèn.
Anh Hoàng ra mở cửa, vừa nhìn thấy cô thì chủ động tiến lên nhận lấy rương hành lý trong tay cô:
"Cô Nguyễn, cuối cùng thì cô cũng tới rồi, mau vào thôi."
"Anh biết tôi sẽ tới sao?" Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh có chút kinh ngạc.
Anh Hoàng đứng sang một bên để cô bước vào, vười cười vừa trả lời: "Buổi chiều khi cậu Trần trở về đã nói với tôi, tôi vẫn luôn đợi cô tới."
"Thì ra là thế." Nguyễn Quỳnh Anh cười cười, cũng không nói gì thêm.
Cô theo Anh Hoàng tới một căn phòng trên tầng ba, ông mở cửa phòng cho cô: "Sau này nơi đây sẽ là phòng của cô Nguyễn, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trước tiên cô cứ bỏ hành lý ở đây đi, chút nữa xuống ăn cơm."
"Được." Nguyễn Quỳnh Anh lên tiếng đồng ý, đẩy hai cái vali vào phòng.
Cô còn nghĩ mình sẽ ở trong phòng của Trần Vĩnh Hải nhưng xem ra cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Anh Hoàng đóng cửa giúp Nguyễn Quỳnh Anh, sau đó đi về phía cuối hành lang.
Nơi đó cũng có một căn phòng, và đó chính là phòng làm việc của Trần Vĩnh Hải.
Anh gõ cửa một cái, một âm thanh lạnh lùng truyền tới từ bên trong: "Vào đi."
Anh Hoàng đẩy cửa bước vào: "Cậu Trần, cô Nguyễn đã tới rồi."
Trần Vĩnh Hải lúc này đang phê duyệt một vài hợp đồng, nghe thấy thế thì anh ngừng bút một chút, sau đó nhẹ nhàng nói một câu:
"Tôi biết rồi."
"Vậy tôi đi xuống trước."
"Ừ."
Sau khi anh Hoàng rời đi thì Trần Vĩnh Hải tiếp tục phê duyệt hợp đồng, biểu cảm lãnh đạm và bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi việc Nguyễn Quỳnh Anh đã đến đây.
Lúc này, điện thoại anh bỗng nhiên reo lên.
Anh liếc nhìn một cái sau đó đưa tay cầm lấy điện thoại.
"Anh Trần, tài liệu anh muốn tôi đã gửi vào email của anh." Ở đây dây bên kia, âm thanh cung kính của Bảo Quốc truyền tới.
Lúc này Trần Vĩnh Hải mới nhớ ra buổi chiều anh có nhờ anh ta tra một chút chuyện, anh buông cây bút trong tay, rê con chuột mở email trên laptop ra, nhìn một chút sau đó chân mày anh cau lại.
Trần Cận Phong, người ở thành phố Hồ Chí Minh, trẻ mồ côi, tiến sĩ giải phẫu ngoại khoa, giáo sư ngành tâm lý học...
Tư liệu này đơn giản ngoài dự tính, nhưng quá đơn giản lại khiến người ta cảm thấy hơi kỳ lạ.
Trần Vĩnh Hải điều khiển con chuột, kéo tư liệu xuống, sau khi đã xác nhận bên dưới không còn bất kỳ thông tin nào thì anh lạnh lùng lên tiếng:
"Tư liệu này đã được điều tra đầy đủ rồi sao?"
Bảo Quốc đang chờ đợi, sau khi nghe thấy câu hỏi của anh thì vội vàng trả lời: "Anh Trần, tư liệu này đã hoàn chỉnh."
Trần Vĩnh Hải nhìn ba chữ "Trần Cận Phong" trên màn hình máy tính thì buông lỏng con chuột, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn:
"Họ của người này có vấn đề gì không?"
Cái họ Trần này không phải là ít nhưng chắc chắn cũng không phải là một cái họ phổ biến.
Cái người tên Trần Cận Phong này xuất hiện quá mức kì lạ, còn cùng một họ với anh.
Nếu không phải ông cụ có con riêng bên ngoài thì anh thậm chí còn nghi ngờ người này không phải là con của ông cụ.
"Anh Trần, họ của Trần Cận Phong là do viện trưởng cô nhi viện đặt, không hề có bất kỳ vấn đề nào."
Nghe thấy thế, biểu cảm của Trần Cận Phong càng trở nên u ám, chân mày anh càng nhíu chặt hơn.
Không lẽ những thứ này đều là trùng hợp sao?
"Thế anh ta và Nguyễn Quỳnh Anh có quen biết thế nào, đã tra ra được chưa?"
Thân phận của Trần Cận Phong có lẽ là đơn giản như trong tư liệu, nhưng anh vô cùng chắc chắn một việc đó chính là người này chắc chắn có mục đích không tốt với Nguyễn Quỳnh Anh.
Chỉ có Nguyễn Quỳnh Anh mắt mù mới không nhận ra.
Buổi sáng anh cũng đã cảnh cáo cô, nhưng cô vẫn tin tưởng cái tên Trần Cận Phong đó.
Nghĩ tới đây, trong mắt Trần Vĩnh Hải lộ ra vẻ sát khí, anh nắm chặt điện thoại trong tay.
"Tên Trần Cận Phong này đã từng là bác sĩ gia đình ở gia tộc Hy Nhĩ, cũng chính vào lúc đó mà cô Nguyễn quen biết với anh ta." Bảo Quốc lời ít ý nhiều lên tiếng.
Trần Vĩnh Hải vểnh đôi môi mỏng, vẻ mặt không cảm xúc trả lời: "Tôi biết rồi, tiếp tục theo dõi cái tên Trần Cận Phong đó cho tôi, điều tra mục đích của anh ta với Nguyễn Quỳnh Anh."
"Vâng."
Sau khi bỏ điện thoại xuống, Trần Vĩnh Hải cẩn thận nhìn tư liệu về Trần Cận Phong một lần nữa trước khi anh bấm nút xóa.
Có lẽ thân phận của Trần Cận Phong cũng không có gì nhưng người này cũng không phải là một người đơn giản.
Buổi sáng anh đã bảo Trần Cận Phong tránh xa Nguyễn Quỳnh Anh một chút, người này không làm theo còn khiêu khích anh, cũng không biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì khiến anh vô cùng tức giận, nhanh chóng ra tay.
Với năng lực tự kiềm chế của mình, anh cũng sẽ không dễ bị chọc giận như thế chứ đừng nói chi là ra tay.
Nhìn tư liệu lúc này, Trần Vĩnh Hải mới hiểu ra lúc đó mình bị thôi miên.
Dường như cái tên Trần Cận Phong kia phát hiện Nguyễn Quỳnh Anh tới nên mới cố tình thôi miên anh, để anh ra tay đánh người, đây là muốn Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy.
Cái tên này rốt cuộc là muốn làm gì chứ?
Trần Vĩnh Hải híp mắt, vẻ mặt không rõ.
"Anh Trần, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời anh xuống dùng bữa, hay là tôi cho người mang lên cho anh nhé?" Bên ngoài lại truyền tới âm thanh của anh Hoàng.
Suy nghĩ của Trần Vĩnh Hải bị cắt ngang, ánh mắt anh lộ rõ vẻ không vui nhưng chớp mắt một cái đã biến mất, anh nhanh chóng đứng dậy đi tới cửa.
Mở cửa ra thì thấy Anh Hoàng đang đứng bên ngoài: "Anh Trần."
"Cô ấy đâu?" Trần Vĩnh Hải liếc nhìn về phía phòng của Nguyễn Quỳnh Anh.
Anh Hoàng biết rõ anh đang hỏi về anh, cười trả lời: "Cô Nguyễn đang ở phòng ăn chờ anh."
"Ừ, vậy đi thôi." Trần Vĩnh Hải bỏ tay vào túi, đi lên phía trước.
Anh Hoàng theo sát phía sau anh.
Đi tới phòng ăn, Trần Vĩnh Hải liếc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, cô ngồi ở đó với tư thế vô cùng khôn khéo.
Anh hoảng hốt nhớ lại bốn năm về trước, cô cũng khôn khéo như thế, tay cầm sách ngồi ở bên cạnh chờ anh tra cứu tài liệu.
"Anh Trần." Nguyễn Quỳnh Anh cũng nhìn thấy Trần Vĩnh Hải, vội vàng đứng dậy, lên tiếng chào anh.
Trần Vĩnh Hải thu lại sự suy tư của mình, không nhìn cô mà đi thẳng về phía vị trí của chủ nhà ngồi xuống.
Anh vẫn còn giận chuyện hồi sáng sao? Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy có chút mất mát nghĩ thầm.
Trong lúc này, cô cảm thấy mình ngồi ở đây cũng không được mà đứng dậy cũng không xong, cảm giác cực kì lúng túng.
Cuối cùng Anh Hoàng vẫn cho cô một lối thoát, cô mới ngồi xuống.
Lúc ăn cơm, cả quá trình Trần Vĩnh Hải vẫn không nói câu này, Nguyễn Quỳnh Anh cũng biết điều im lặng, ngoại trừ lúc cô cảm ơn Anh Hoàng vì đã gắp thức ăn cho mình ra thì không khí trên bàn ăn rất nặng nề.
Cho đến khi Trần Vĩnh Hải ăn cơm xong cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!