“Mục đích?” Lanny Hill bày ra một bộ không hiểu Nguyễn Quỳnh Anh đang nói gì, anh ta nói: “Quỳnh Anh, em đang nói gì vậy chứ? Mục đích của anh không phải em cũng rất rõ ràng sao? Chính là để theo đuổi em lại lần nữa đó! Em nhìn em, nhẫn đính hôn anh cũng mang theo này.”
Anh ta lại móc nhẫn từ túi áo ra lần nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy anh ta dầu muối đều không ăn như thế thì trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác buồn bực, ánh sáng lạnh lập lòe trong mắt cô, cô trực tiếp giật lấy hộp nhẫn trong tay anh ta rồi ném vào trong bồn hoa đối diện.
“Nhẫn của anh!” vẻ mặt Lanny Hill đầy hoảng sợ.
Nguyễn Quỳnh Anh cười lạnh một tiếng, cô nói: “Thật xin lỗi, tôi ném mất nhẫn của anh rồi.”
Lanny Hill chậm rãi thu hồi lại sự kinh ngạc trên mặt, rồi vẻ mặt lại bắt đầu lộ ra ý cười nói: “Không sao cả, ném đi cũng tốt, chiếc nhẫn đó cũng đã cũ rồi, vừa hay có thể mua cái mới luôn. Quỳnh Anh em thích loại nhẫn có phong cách thế nào? Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi chọn được không?”
Lần này thì lại đến lượt Nguyễn Quỳnh Anh phải kinh ngạc.
Cô bị độ dày tầng da mặt của người này làm cho không còn lời nào để nói nữa.
Cùng với cạn lời thì sự cảnh giác trong lòng cô lại càng thêm nặng hơn.
Người này, lòng dạ quá thâm hiểm.
Cho dù là cô đối xử với anh ta thế nào thì anh ta đều không hề để lộ bộ mặt thật của mình ra, càng không chịu nói ra mục đích thật sự của anh ta khi tiếp cận cô, trái lại anh ta vẫn luôn đóng kịch, điều này làm cho cô hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc anh ta muốn làm gì.”
“Quỳnh Anh, sao em lại không trả lời anh?” Lanny Hill thấy Nguyễn Quỳnh Anh thất thần thì vươn tay ra nắm lấy tay cô.
Lần này, anh ta thật sự nắm được tay cô.
Nguyễn Quỳnh Anh phục hồi lại tinh thần, sắc mặt cô hơi thay đổi, cô ra sức muốn rút tay mình ra: “Anh buông tôi ra!”
Nhưng mà cô càng ra sức tranh thoát thì Lanny Hill lại càng ra sức nắm chặt cô hơn.
“Quỳnh Anh, tay của em đẹp như thế, khi đeo nhẫn nhất định là cũng rất xinh đẹp, đi thôi, bây giờ chúng ta sẽ đi chọn nhẫn luôn.”
Vừa nói anh ta vừa kéo Nguyễn Quỳnh Anh đi về phía chiếc xe đang đậu bên vệ đường.
Lần này Nguyễn Quỳnh Anh thật sự luống cuống, cô dồn hết mọi sức lực của mình vào trên chân, không muốn đi cùng anh ta.
Nhưng mà chút sức lực đó của cô sao có thể so sánh với Lanny Hill được.
Anh ta rất thoải mái liền có thể kéo cô tới trước đầu xe anh ta, đồng thời cùng mở cửa xe muốn đẩy cô vào.
Thấy thế, Nguyễn Quỳnh Anh liền trực tiếp hét lên: “Khốn nạn, anh buông tôi ra, buông tôi ra!”
Lanny Hill mắt điếc tai ngơ, anh ta trực tiếp đẩy cô vào trong xe.
Chân của Nguyễn Quỳnh Anh chống ở cửa xe, làm thế nào cũng đều không chịu ngồi vào.
Thấy cô cố chấp như thế, trong mắt Lanny Hill dần hiện rõ một tia không kiên nhẫn, sắc mặt anh ta cũng dần lạnh xuống.
Ngay khi anh ta chuẩn bị bất chấp tất cả cũng muốn nhét cô vào trong xe thì có một giọng nói lạnh lẽo đến tột cùng vang lên ngay đằng sau lưng anh ta: “Anh Lanny Hill, người mà anh đang nắm tay, bây giờ chính là vợ chưa cưới của tôi!”
Là Trần Vĩnh Hải!
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh trong nháy mắt liền sáng bừng lên, đồng thời trong lòng cô cũng dâng lên một tia hy vọng, cô ngẩng đầu lên, đầy kích động nhìn anh nói: “Trần Vĩnh Hải, cứu em!”
Nhưng mà Trần Vĩnh Hải lại không liếc mắt nhìn cô cái nào, anh vẫn luôn đấu mắt với Lanny Hill.
Giờ khắc này, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh thấy hơi lạnh lẽo.
Cô không thể hiểu được vì sao anh lại không muốn nhìn cô, bây giờ không phải bọn họ đang ở bên nhau sao?
Điều cô muốn không nhiều, cô chỉ muốn anh cho cô một ánh mắt mà thôi, để cô còn biết giờ phút này anh vẫn đang để ý đến cô, như thế thì cô cũng thấy thỏa mãn rồi.
Nhưng anh lại không làm vậy.
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh trở nên ảm đạm, cô cùng dừng hành vi cầu cứu lại, cô để Lanny Hill tùy ý lôi kéo, không phản kháng lại anh ta nữa.
Lúc này Lanny Hill lại buông cô ra, anh ta kinh ngạc nhìn Trần Vĩnh Hải, nói: “Thì ra là tổng giám đốc cận sao hả, lâu rồi không gặp anh.”
Trần Vĩnh Hải liếc mắt nhìn anh ta một cái, tay vẫn đút trong túi quần không rút ra, rất hiển nhiên là anh không muốn bắt tay với anh ta.
Lanny Hill cũng không để ý, anh ta rất tự nhiên rụt lại bàn tay đã giơ ra, anh ta nói: “Tổng giám đốc cận, vừa nãy anh mới nói Quỳnh Anh là vợ chưa cưới của anh sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Lúc này Trần Vĩnh Hải mới nâng mắt lên nhìn Nguyễn Quỳnh Anh một cái.
Nguyễn Quỳnh Anh cúi thấp đầu, biểu tình trên mặt không nhìn ra hàm ý.
“Anh không cần phải biết.” Trần Vĩnh Hải mím đôi môi mỏng, lạnh lùng mà phun ra một câu như vậy.
Lanny Hill sờ sờ cằm mình nói: “Tôi nhớ là ba tháng trước anh tới tìm tôi hỏi chuyện đính hôn của tôi và Quỳnh Anh, lúc đó tôi đã cảm thấy kỳ lạ vì sao anh lại quan tâm đến Quỳnh Anh như thế, thì ra là ngay lúc đó anh và Quỳnh Anh đã...”
Lời phía sau anh ta khong nói ra, nhưng ẩn ý trong đó ba người ở đây đều hiểu.
Trần Vĩnh Hải lạnh lùng hừ một tiếng, anh trực tiếp đẩy Lanny Hill ra rồi kéo Nguyễn Quỳnh Anh đang đứng phía sau anh ta về phía mình.
Thấy thế, trong mắt Lanny Hill chứa một tia nghiền ngẫm không rõ.
Hai người này, vậy mà lại làm lành rồi sao?
Người kia không nói với anh ta, có lẽ người kia cũng không biết.
Khổ tâm chuẩn bị nhiều năm như thế để làm hai người này hiểu lầm nhau, không ngờ rằng từ đầu tới cuối hai người này vẫn ở bên nhau, nếu như người kia biết được việc này thì chắc chắn là sẽ rất thú vị đây.
Nghĩ tới đây, Lanny Hill đè xuống suy nghĩ trong lòng mình, trên mặt lộ ra biểu tình đau khổ nói: “Quỳnh Anh, giữa em và tổng giám đốc cận, hai người thật sự trở thành vợ chồng chưa cưới sao?...”
Nguyễn Quỳnh Anh nâng mắt nhìn sườn mặt lạnh như băng của Trần Vĩnh Hải một cái, cô không trả lời anh ta.
Thái độ vừa rồi của Trần Vĩnh Hải thật sự làm cô không thể nói ra lời.
Bởi vì cô không có niềm tin.
Nhưng Trần Vĩnh Hải lại bất mãn vì hành vi của Nguyễn Quỳnh Anh, anh nâng cằm cô lên, hỏi: “Vì sao không trả lời?”
Nguyễn Quỳnh Anh tránh đầu ra, cô nói: “Không biết phải trả lời thế nào.”
Trần Vĩnh Hải híp mắt nhìn cô, nói: “Không biết? Nguyễn Quỳnh Anh, anh thấy em đây là không muốn trả lời đúng không?’
Nghe thấy câu này, Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cảm thấy thật chăm chọc.
Cô cười lạnh một tiếng, nói: “Không muốn? Cậu Vĩnh Hải, xin hỏi anh cho tôi tự tin để trả lời sao?”
Trần Vĩnh Hải nhíu mày nhìn cô: “Em có ý gì?”
Nguyễn Quỳnh Anh thở hắt ra một hơi thật nặng nề, cô nói: “Không có gì.”
Nét mặt Trần Vĩnh Hải không vui, bàn tay đang nâng cằm cô chuyển thành bóp: “Nguyễn Quỳnh Anh, em nói rõ ràng cho anh!”
Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt môi, không chịu nói lời nào.
Trần Vĩnh Hải tức điên lên, động tác trên tay cũng nặng hơn.
Dưới cằm truyền tới cảm giác đau đớn làm Nguyễn Quỳnh Anh phải rên nhẹ một tiếng.
Lanny Hill thấy thế thì vội vàng tiến lên phía trước ngăn cản, anh ta nói: “Tổng giám đốc cận, anh bóp đau Quỳnh Anh rồi.”
“Cút chỗ khác!” Trần Vĩnh Hải trực tiếp vùng tay anh ta ra.
Lanny Hill vì thế mà bị đụng vào thân xe đang dừng đằng sau, nhìn qua có vẻ rất đau đớn, anh ta lại nói: “Tổng giám đốc cận, anh buông Quỳnh Anh ra nhanh lên.”
“Người phụ nữ của tôi, không tới lượt anh lắm miệng.” Trần Vĩnh Hải sát khí ngút trời nhìn chằm chằm anh ta.
Biểu tình của Lanny Hill cứng đờ, nhưng trong miệng vẫn cứng rắn đáp trả: “Người phụ nữ của anh? An an cũng chưa chính miệng thừa nhận anh là chồng chưa cưới của cô ấy. Tổng giám đốc cận, anh dựa vào cái gì mà nói cô ấy là người phụ nữ của anh? Trước đây cô ấy chính là vợ chưa cưới của tôi, lần này tôi đến Hà Nội chính là vì muốn bắt đầu lại lần nữa với Quỳnh Anh.”
Bắt đầu lại lần nữa?
Nghe thấy năm chữ này thì Trần Vĩnh Hải triệt để giận điên, trong mắt anh bắn ra lửa giận ngập trời.
Anh buông Nguyễn Quỳnh Anh ra rồi tiến lên phía trước nắm lấy cổ áo Lanny Hill, nói: “Mơ mày cũng đừng mơ!”
Lanny Hill cười hắc hắc vài tiếng, anh ta nói: “Tại sao tôi lại không thể mơ? Trước kia Quỳnh Anh vốn dĩ chính là vợ chưa cưới của tôi, tôi muốn bắt đầu lại lần nữa với cô ấy thì có gì không được sao?!”
“Mày muốn chết!” sắc mặt Trần Vĩnh Hải trở nên âm trầm, anh vung một đấm thẳng vào mặt Lanny Hill.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng cách đó không xa không gần, cứ đứng như vậy mà nhìn bọn họ.
Nhìn thấy Lanny Hill bị đánh, sắc mặt cô chẳng hề thay đổi mảy may, nhưng trong lòng thì vẫn cảm thấy hơi sung sướng.
Lanny Hill bị đánh ngã nhào xuống đất, anh ta giơ tay lau đi vết máu nơi khóe miệng rồi nói: “Tổng giám đốc cận, anh không cản được tôi đâu!”
Câu này, hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa mà chính là một lời khiêu khích với Trần Vĩnh Hải.
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải hơi cứng lại, lại muốn đấm cho anh ta một đấm nữa.
Lần này, Nguyễn Quỳnh Anh tiến lên ngăn cản anh: “Trần Vĩnh Hải, đừng đánh nữa. Ở đây nhiều người lắm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!