Thật nực cười, anh tại sao có thể hỏi vấn đề như vậy chứ?
Cô phát hiện anh hôm nay thật sự rất kỳ lạ, lời nói cũng kì quái, ánh mắt cũng rất kì lạ.
“Không có gì, lên xe đi.” Trần Vĩnh Hải mở cửa xe.
Nguyễn Quỳnh Anh ngồi vào trong xe: “Trần Vĩnh Hải, anh nói rõ cho tôi hay, anh hỏi tôi có cùng đi với người đàn ông khác hay không, rốt cuộc là có ý gì?”
Trần Vĩnh Hải?
Trần Vĩnh Hải căng thẳng nắm chặt tay lái.
Nếu như anh nhớ không nhầm, đây là cuộc hòa hợp nhất từ trước đến nay, cô lần đầu tiên gọi anh là Trần Vĩnh Hải, trước đây đều là gọi đầy đủ cả tên anh ra.
Vậy cô ở dưới thân của Hi Nhĩ Nam Hàn thì gọi là gì?
“Không có ý gì, anh chỉ muốn nói cho em biết, đời này của em, đều không thể rời xa anh, nếu như em một mực muốn rời xa anh, anh sẽ nhốt em lại!” Trần Vĩnh Hải quay đầu, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh bằng con mắt lạnh lùng, buông lời cảnh cáo.
Cứ coi như cô không yêu anh, muốn chạy trốn theo Hi Nhĩ Nam Hàn, anh cũng sẽ không dễ dàng để cho cô rời xa nửa bước .
Cô luôn cho rằng Hi Nhĩ Nam Hàn sẽ một lần nữa cưới cô, nhưng thật không ngờ, Hi Nhĩ Nam Hàn chỉ đang lợi dụng cô, căn bản không nghĩ tới việc sẽ cưới cô.
Anh cũng không thể hiểu nổi đây là vì tại sao, một người đàn ông không yêu cô, cô lại can tâm tình nguyện để mình bị lợi dụng, mà anh thật lòng yêu cô, cô lại giẫm đạp tấm chân tình của anh xuống dưới đất, thậm chí còn vì người đàn ông khác , làm sẩy mất đứa con của anh!
Càng nghĩ, tim của Trần Vĩnh Hải càng lạnh, cũng càng thêm đau.
Mà anh nhìn ánh mắt của Nguyễn Quỳnh Anh, lại càng khiến anh thêm hung ác hơn.
Nguyễn Quỳnh Anh co người lại: “Anh nói cái gì vậy, tại sao tôi phải rời đi chứ, có phải lại có người nói gì với anh không?”
“Không có.” Trần Vĩnh Hải quay đầu đi .
Sau khi anh rút lại ánh mắt đó, áp lực trên người cô cũng giảm đi nhiều, cô nhẹ nhàng buông một câu nói: “Đúng vậy.”
Trần Vĩnh Hải không có phản ứng lại, tức giận đạp chân ga, khởi động cho xe chạy.
Nguyễn Quỳnh Anh ngồi ở ghế sau, không có thắt dây an toàn, cũng không ngờ được anh sẽ đột nhiên chạy xe, quán tính của chiếc xe, khiến cô không ngồi ổn định được, lao người lên phía trước, trán trực tiếp vao vào hàng ghế trước, đau tới mức cô phải thở dốc ra một hơi lạnh.
Trần Vĩnh Hải thoáng nhìn dáng vẻ Nguyễn Quỳnh Anh, bờ môi mỏng mím chặt, cũng không quay đầu lại quan tâm một câu.
Nguyễn Quỳnh Anh ôm trán, tức giận nhìn phía sau anh, trong lòng khó chịu vì ấm ức.
Cô không tin anh không biết cô bị va vào ghế.
Nhưng cũng không rõ anh tại sao phải giả vờ như không biết.
Cuối cùng cô chỉ có thể lấy tạm muột cái cớ, cho rằng hôm nay tập đoàn Vĩnh Phát xảy ra chuyện, tâm tình không tốt, mới không quan tâm đến cô.
Nghĩ rồi, Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa trán nhìn ra cửa sổ, khóe miệng nở một nụ cười khổ.
Trong thời gian sau đó, chiếc xe nó vẫn giống như cũ, gần như yên tĩnh đến kỳ lạ .
Trần Vĩnh Hải đưa Nguyễn Quỳnh Anh về đến tập đoàn Nguyễn Thị, cũng không đợi cô nói lời tạm biệt với anh, anh lập tức lái xe rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh giơ tay chuẩn bị vẫy, cũng lúng túng mà dừng lại giữa không trung, cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng, siết chặt tay lại, quay người đi vào cửa lớn nhà Nguyễn Thị.
Có lễ là thái độ buổi trưa của Trần Vĩnh Hải khiến cô canh cánh trong lòng, cô đi làm, cũng không có tâm trạng, nhiều văn kiện đều phê duyệt sai.
May là mỗi lần cô phê duyệt xong một văn kiện, thư ký Diêm sẽ giúp cô tỉ mỉ kiểm tra lại một lần, nếu không mọi chuyện xảy ra sau đó, thật sự phiền phức rồi.
“Chủ tịch, cô rốt cuộc bị sao vậy?” Lời muốn nói đã ngập ngừng mấy lần, thư kí Diêm không nhịn được nữa mà hỏi cô.
Tinh thần của Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu trong vô thức: “Không sao, chỉ là trong lòng rất bất an.”
Sự lo lắng của cô, bắt đầu từ buổi sáng, vẫn tiếp tục tới bây giờ .
“Bất an?” Thư ký Diêm nhướng lông mày: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có, chỉ là trong lòng cảm thấy bất an, luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó sẽ xảy ra.” Cô nhẹ buông chiếc bút máy trên tay, sốt ruột dựa vào lưng ghế.
Thư ký Diêm rốt cho cô ly nước: “Có phải mệt quá rồi không?”
“Cũng có thể là như vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh cười miễn cưỡng một cái, nhận lấy ly nước.
Thư ký Diêm lo lắng sờ trán cô: “Mặc dù không nóng, nhưng tâm trạng hôm nay của cô không thích hợp làm việc, hay là về nghỉ ngơi chút đi.”
“Cũng được.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu đồng ý.
Thư ký Diêm còn dặn dò Lý Sơn đưa cô về đến biệt thự.
Quản gia Hoàng nhìn thấy cô đột nhiên về nhà, có chút kinh ngạc: “Cô Quỳnh Anh, sớm như vậy đã về rồi sao?”
“Ừm, quay về nghỉ ngơi một chút.” Cô trả lời sau đó đi về hướng thang máy.
Quản gia Hoàng nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng rất nghi hoặc.
Lại quay về nghỉ ngơi?
Hôm qua cô ấy cũng như vậy, liệu có phải lại không khỏe không?
Suy nghĩ như vậy, quản gia Hoàng lập tức kêu cô lại: “Cô Quỳnh Anh.”
“Sao vậy chú Hoàng?” Nguyễn Quỳnh Anh dừng bước chân lại, nhẹ nhàng nghiêng mặt sang .
“Hay là mời bác sĩ đến khám một chút xem sao?” Ông ấy hỏi ý kiến cô .
Nguyễn quỳnh Anh dở khóc dở cười: “Tôi không có bị bệnh, mời bác sĩ làm gì, không nói nữa, thang máy đến rồi, tôi vào thang máy đây.”
Thang máy đến rồi, tôi cũng lên tầng.
Cô khua tay, bước vào thang máy.
Quản gia Hoàng lắc đầu không biết phải làm như nào, đi làm việc của mình .
Nguyễn Quỳnh Anh vừa ngủ một giấc tới tối, lúc vừa mở mắt, trong phòng đã một màu tối sẫm.
Nhưng cô vẫn mơ hồ nhìn thấy một bóng người, ngồi bên giường cô bất động.
Cô sửng sốt, vội vã ngồi dậy: “Ai vậy?”
“Là anh.” Âm thanh của Trần Vĩnh Hải vang lên trong đêm tối, mang theo cảm giác thanh tao.
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng buông một câu: “Anh ngồi đây làm gì, tại sao anh không bật đèn?”
Cô khua tay, bật chiếc đèn ở đầu giường.
Ánh vàng nhạt của chiếc đèn, cố gắng chiếu sáng tất cả mọi thứ trong căn phòng, cũng để cô nhìn rõ hơn gương mặt vô cảm của Trần Vĩnh Hải.
“Anh vẫn chưa chết sao.” Cô nhìn anh, giọng nói có chút mệt mỏi.
Cơn giận này của anh đã đủ rồi.
Trần Vĩnh Hải không để ý đến câu nói của Nguyễn Quỳnh Anh, cởi áo khoác ném cho cô: “Dậy thay quần áo đi, anh đưa em tới một nơi.”
Chiếc áo vừa ném vào mặt Nguyễn Quỳnh Anh khiến mặt cô có chút đau, tê nhẹ.
Cô kéo chiếc áo xuống, mơ hồ nhìn anh: “Đi đâu?”
“Kim Sắc Niên Hoa, đưa em đi làm quen mấy người bạn. Nói xong, Trần Vĩnh Hải đút tay túi quần, ra khỏi phòng.
Nguyễn Quỳnh Anh cởi bộ quần áo đang mặc xuống, thay bộ trang phục mà anh đã chọn cho cô.
Thật ra mà nói, cô không muốn đi Kim Sắc Niên Hoa, nhưng lần trước anh có nói qua với cô rồi, nói trước khi kết hôn, giới thiệu những người bạn có quan hệ tốt cho cô làm quen .
Cô cũng đồng ý rồi, cho nên bây giờ không thể không đi.
Thay xong trang phục, Nguyễn Quỳnh Anh đi tới trước bàn trang điểm, trang điểm nhẹ cho bản thân.
Một bộ lễ phục nhỏ mà Trần Vĩnh Hải chọn, cũng phải trang điểm.
Hơn nữa là vì không thể làm mất mặt Trần Vĩnh Hải, cô còn đặc biệt làm tóc, mang thêm sợi dây chuyền, mới gật đầu mãn nguyện.
“Đẹp không?” Nguyễn Quỳnh Anh bước ra ngoài cửa, Trần Vĩnh Hải đã đứng đợi bên ngoài, cô xoay người một vòng trước mặt anh, mong đợi câu trả lời.
Trần Vĩnh Hải nhìn thấy cô, trong mắt hiện lên sự bất ngờ.
Sau đó, anh kéo cánh tay cô qua, xoay cô một vòng, rồi đẩy cô vào tường. Căng thẳng nhìn lấy, anh nâng cằm cô lên, dần dần cúi đầu xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!