Nguyễn Quỳnh Anh đang chỉnh lại hoa tai,không quay đầu lại, chỉ nghĩ rằng Ngô Bảo Ngọc quay trở lại liền cười nói: “Bảo Ngọc, cậu quên lấy thứ gì à?”
“Nguyễn Quỳnh Anh, là tôi.”
Giọng nói chói tai của người nói khiến Nguyễn Quỳnh Anh bất giác nở nụ cười.
Cô quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Là bà!”
“Là tôi.” Lê Diệu Ngọc chắp tay đi tới.
Sau đó, bà ta xoay người Nguyễn Quỳnh Anh lại và nói: “Chiếc váy này thật đẹp, nếu như Trâm Anh mặc nó lên sẽ càng đẹp hơn.”
Nguyễn Quỳnh Anh âm thầm nén chặt khóe miệng”Nếu bà đã nói xong. Phiền bà đi ra khỏi đây, nơi đây không chào đón bà.”
Lê Diệu Ngọc bất động, vẻ mặt kỳ quái: “Quỳnh Anh, cô không hề tò mò lý do tôi tới đây sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt.
Đúng, cô gần như đã quên.
“Lê Diệu Ngọc, tôi chưa từng mời bà, làm sao bà có thể vào đây?” Quỳnh Anh đứng lên cảnh giác nhìn chằm chằm Lê Diệu Ngọc.
Lê Diệu Ngọc bước đến cạnh ghế và ngồi xuống, tiện thế ngồi vắt chéo chân: “Vào đây, không phải rất dễ à? Những chuyện cưới hỏi như này, bảo vệ rất dễ nới lỏng cảnh giác, chỉ cần tôi muốn, vào đây là chuyện dễ dàng.”
“Vậy nên bà đột nhập vào đây?” Nguyễn Quỳnh Anh bất chợt nheo mắt.
Lê Diệu Ngọc che miệng cười nói: “Cứ coi là như vậy đi.”
“Bà không sợ tôi gọi bảo vệ đến đây ném bà ra ngoài ư?” Nguyễn Quỳnh Anh giật mạnh lấy điện thoại đang đặt trước bàn trang điểm.
Lê Diệu Ngọc bất giác cong môi: “Cô sẽ không gọi, ít nhất là cho đến khi ngươi biết lý do vì sao ta đến đây. Ngươi không phải loại người như vậy.”
Những lời nói này ắt hẳn đã đánh thẳng vào tâm lý của Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh tay cầm điện thoại nhưng bất giác không gọi đến bảo vệ mà mím môi lạnh lùng nói: “Được thôi, tôi tạm thời sẽ không gọi bảo vệ. Nói đi, lý do tại sao bà đến đây, bà rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi đến đây chỉ muốn nói với cô toàn bộ chân tướng sự việc chứ không hề có ý định hại cô.” Lê Diệu Ngọc cười, đáy mắt không che được tia ác ý.
Bà ta đến đây, chính là vì nói với Nguyễn Quỳnh Anh chân tướng kẻ đã giết bố cô.
Một khi Nguyễn Quỳnh Anh biết được toàn bộ chân tướng sự việc, ắt hẳn cô sẽ không yên tâm mà tổ chức hôn lễ!
Nghĩ đến đây độ cong khóe miệng Lê Diệu Ngọc càng lúc càng sâu.
Nhịp tim của Nguyễn Quỳnh Anh càng ngày càng mạnh đến cô cũng khó có thể giải thích được, bất giác mím chặt môi cô hỏi: “Sự thật là gì?”
“Lần trước cô đã hỏi tôi là ai đã giết bố cô đúng không? ” Lê Diệu Ngọc nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Quỳnh Anh.
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh lóe lên một luồng sáng, hỏi: “Bà chuẩn bị nói cho tôi biết ư? ”
“Đúng vậy.” Lê Diệu Ngọc đổi lại tư thế, vắt lại chân.
Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt nắm tay: “Là ai?”
“Con người ấy chính là người mà ngày hôm nay chuẩn bị kết hôn cùng cô, Trần Vĩnh Hải!” Lê Diệu Ngọc đứng dậy, đi đến trước mặt cô nhấn mạnh từng chữ.
Nguyễn Quỳnh Anh lùi lại một bước mắt mở to không thể tin được: “Sao có thể như vậy?”
Làm sao có thể là Trần Vĩnh Hải, cô tuyệt đối không tin!
“Không có gì là không thể” Lê Diệu Ngọc gương mặt khinh bỉ nhìn cô: “Những gì tôi nói đều là sự thật, chính mắt tôi nhìn thấy. Trước khi bố cô mất, người cuối cùng tiếp xúc với ông ấy chính là Trần Vĩnh Hải. Ở đây tôi có bằng chứng!”
Vừa nói xong bà ta liền lấy điện thoại ra mở một đoạn Video sau đó đưa cho Nguyễn Quỳnh Anh: “Cô tự xem đi.”
“Tôi không tin, bà chắc chắn đang lừa tôi!” Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu đi không nhìn vào điện thoại. Cô không muốn tin lời Lê Diệu Ngọc.
“Tôi lừa cô?” Lê Diệu Ngọc cười nói: “Tôi lừa cô thì có ích lợi gì? Nguyễn Quỳnh Anh cô không tin tôi hay rốt cục cô đang muốn chạy trốn sự thật? Ắt hẳn bản thân cô tự biết, không phải sao?”
“Tôi không hề chạy trốn.” Nguyễn Quỳnh Anh hét lên.
“Cô không chạy chốn vậy thì mở mắt to ra xem liệu tôi có nói dối cô hay không!” Nói xong Lê Diệu Ngọc kéo mặt cô ấy lại như thể sắp bẻ gãy mặt của nàng, cùng lúc đưa điện thoại đến gần.
Cứ như vậy Nguyễn Quỳnh Anh không muốn xem cũng khó.
Trong video, Trần Vĩnh Hải đang đứng trước cửa phòng định đưa tay lên gõ cửa nhưng bất giác bỏ tay xuống, trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Anh vào trong đó khoảng mười phút sau đó bước ra tiến đến hành lang và biến mất. Video kết thúc.
Lê Diệu Ngọc cất điện thoại đi, nhìn vẻ mặt biến sắc của Nguyễn Quỳnh Anh, vẻ mặt rất hài lòng cười nói: “Cô thấy chưa? Đoạn video này là tôi quay trước khi bố cô mất mười phút trước đó. Vào đêm hôm đó, vốn dĩ tôi muốn đến thuyết phục bố ngươi sửa lại di chúc. Nhưng không ngờ lại bắt gặp cảnh này.”
“Không, không thể như vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh kịch liệt lắc đầu, miễn cưỡng không dám tin vào sự thật tàn khốc này.
“Đến nước này rồi mà cô vẫn không tin.” Lê Diệu Ngọc cười chế nhạo.
Sau cùng, bà ta ngồi xuống và nói: “Được thôi, vậy tôi sẽ kể hết toàn bộ cả câu chuyện sau đó. Ngày hôm ấy, sau khi Trần Vĩnh Hải rời đi, tôi cũng trực tiếp quay về mà không vào phòng gặp bố cô. Hơn thế nữa, trên đường về biệt thự tôi nhận được tin bố cô qua đời. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong mười phút ngắn ngủi ấy.”
Nói đến đây, Lê Diệu Ngọc nét mặt trở nên nghiêm túc: “Mười phút nghĩa là gì, cô chắc hẳn cũng biết? Tôi cũng đã hỏi qua bác sĩ. Người cần mặt nạ dưỡng khí để sống như bố cô thiếu nó mười phút chắc hẳn sẽ không thể sống được. Liệu cô vẫn không muốn chấp nhận sự thật này ư?”
Nguyễn Quỳnh Anh run rẩy chết lặng.
Thấy vậy, Lê Diệu Ngọc nói tiếp: “Tôi nhớ không nhầm, bệnh viện đó có cổ phần của tập đoàn Thẩm Thúy, chủ tịch tập đoàn đó là Khánh Minh, anh ta là bạn từ nhỏ của Trần Vĩnh Hải. Chỉ cần Trần Vĩnh Hải yêu cầu xóa video giám sát ra vào khu hành lang ở bệnh viện đó, Khánh Minh đương nhiên sẽ đồng ý làm theo. Mọi chuyện tôi đều nói rất rõ ràng rồi, người giết bố của cô không ai khác chính là Trần Vĩnh Hải.”
“Đừng nói nữa...” Nguyễn Quỳnh Anh hai mắt đỏ lên, cắn chặt môi, giọng nói cực kỳ khó chịu.
Lê Diệu Ngọc giả vờ như không nghe thấy lời cô, chầm chậm nói: “Điều này tôi nhất định phải nói, dù gì tôi và bố cô cũng từng là vợ chồng nhiều năm. Hiện giờ tôi chỉ có thể đem sự thật này toàn bộ nói cho cô biết, cũng chỉ muốn bố ngươi không phải chết không nhắm mắt. Hơn thế nữa cô lại còn kết hôn với kẻ đã giết bố mình. ”
“Tôi bảo bà đừng nói nữa.” Nguyễn Quỳnh Anh ứa nước mắt sau đó liền quẹt hết toàn bộ mỹ phẩm trên bàn xuống đất. Vài mảnh thủy tinh thậm chí còn văng vào chân Lê Diệu Ngọc khiến bà ta không khỏi kêu lên: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô điên rồi à!”
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ tay về phía cửa: “Cút, bà biến khỏi đây. Bà nói vậy chính là vì muốn tách tôi ra khỏi Trần Vĩnh Hải, phá hỏng hôn lễ ngày hôm nay. Tôi sẽ không tin bà!”
Lê Diệu Ngọc bình tĩnh trở lại nhìn Nguyễn Quỳnh Anh như phát điên rồi: “Tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi, cô còn muốn lấy Trần Vĩnh Hải, chính là muốn bố cô dưới suối vàng không yên sao?”
“Không phải việc của bà!” Nguyễn Quỳnh Anh đẩy Lê Diệu Ngọc ra cửa.
Cũng không hiểu cô lấy sức ở đâu ra, Lê Diệu Ngọc suýt chút nữa bị đẩy ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!