Cô ấy quay mặt đi nhất quyết không nhìn người con gái trong gương.
Chỉ cần nhìn thấy, cô sẽ nghĩ ngay đến lời nói của Lê Diệu Ngọc: “Cô không sợ bố cô ở dưới suối vàng mà biết thì chết không nhắm mắt ư?”
Nguyễn Quỳnh Anh nằm dài trên bàn trang điểm, khẽ nức nở.
Vừa rồi tuy cô nói không tin lời của Lê Diệu Ngọc, nhưng trong lòng cô cũng đã rõ. Không phải là cô không tin, mà là cô không muốn tin. Cô đã nghĩ cả ngàn lần về kẻ đã sát hại bố cô nhưng chưa bao giờ nghĩ đến kẻ đó lại là Trần Vĩnh Hải. Nhưng video mà Lê Diệu Ngọc cho cô xem là sự thật, thật đến nỗi cô không còn gì để biện minh.
“Ôi, chuyện gì thế này?" Cửa phòng thay đồ mở ra, Ngô Bảo Ngọc từ ngoài bước vào không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy quang cảnh bừa bộn trong phòng.
Quỳnh Anh nghe thấy tiếng cô ấy nói, ngẩng đầu lên lau nước mắt.
May thay, mỹ phẩm đều thuộc dạng không thấm nước nên sau khi cô ấy khóc lớp trang điểm vẫn còn y nguyên.
“Quỳnh Anh, có chuyện gì vậy?” Ngô Bảo Ngọc chỉ xuống mặt đất kinh ngạc hỏi.
Quỳnh Anh rũ xuống mi mắt nói: “Ban nãy trong phòng có chuột, tớ quá sợ hãi nên mới vô tình làm rơi đồ xuống đất.”
“Chuột?” Ngô Bảo Ngọc kinh ngạc hỏi: “Làm sao ở nơi này có thể có chuột?”
“Có lẽ chúng chạy từ bên ngoài vào.” Nguyễn Quỳnh Anh nở nụ cười miễn cưỡng.
Ngô Bảo Ngọc mặc dù cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng cũng không quá để tâm. Sau khi ngồi xuống dọn dẹp một hồi, Ngô Bảo Ngọc bước tới đỡ Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng hỏi: “Quỳnh Anh, hôn lễ chuẩn bị bắt đầu, cậu chuẩn bị xong chưa?”
“Sớm như vậy đã bắt đầu rồi ư?” Vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh giật mình, trong lòng dấy lên sự bất an.
“Còn sớm gì nữa, cũng đã mười hai giờ rồi. Bố trí hôn lễ xong cũng chính là thời gian hôn lễ bắt đầu mà.” Ngô Bảo Ngọc nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc: “Quỳnh Anh, có chuyện gì vậy? Tớ thấy cậu như người mất hồn, hình như có điều gì đó không đúng. Nghe đến hôn lễ bắt đầu, cậu cũng không một chút vui mừng thậm chí lại có chút lo ngại. Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Quỳnh Anh cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Ngô Bảo Ngọc hoàn toàn không tin, vội vã hướng Quỳnh Anh về phía mình nhẹ nhàng nói: “Quỳnh Anh, cậu nói thật với tớ, rốt cục cậu đang sợ hãi điều gì? Cho dù bây giờ cậu có sợ kết hôn, có lẽ cũng đã hơi muộn rồi.”
“Tớ…” Nguyễn Quỳnh Anh cắn chặt môi.
Cô thực sự đang rất sợ hãi, những điều Lê Diệu Ngọc nói đã làm cô bị đả kích cực mạnh.
Cô sợ Trần Vĩnh Hải thật sự là kẻ giết bố cô, cô càng sợ sau khi cưới anh, bố cô dưới suối vàng cũng không yên lòng. Đồng thời trong thâm tâm cô lại có thêm một giọng nói khác, văng vẳng nói Trần Vĩnh Hải không phải kẻ giết người, cô nhất định phải tin tưởng anh. Hai giọng nói đang xen trong đầu cô khiến tâm trí cô lúc này hoàn toàn rối bời, không thể bình tĩnh lại.
Thêm nữa bản thân cô cũng không phải kiên cường gì cả, nhất là khi gặp chuyện cô thường hay trốn tránh, thậm chí cô còn đang suy nghĩ có nên tiếp tục hôn lễ này với Trần Vĩnh Hải hay không.
Nhìn thấy Quỳnh Anh yên lặng như vậy, trong lòng Ngô Bảo Ngọc như lửa đốt, gãi đầu nói: “Ồ, Quỳnh Anh, không phải cậu thật sự bị mắc hội chứng sợ kết hôn đó chứ?”
Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt môi lại, bất giác không lên tiếng.
Ngô Bảo Ngọc quay đi quay lại: “Chuyện này phải làm sao bây giờ, nếu đúng là chứng sợ kết hôn thì khó khăn rồi.”
Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt bó hoa trên tay, vẫn im lặng không nói lời nào.
Đến chính cô cũng không biết phải làm thế nào.
Tạm thời chưa biết Trần Vĩnh Hải có thật sự là hung thủ giết cha mình hay không, thì hôn lễ này cô tất nhiên không thể tiếp tục.
Thế nhưng, cứ như vậy mà kết thúc, cô thật sự không đành lòng.
Cô sợ rằng nếu như cô thật sự kết thúc như vậy, cuối cùng biết được Trần Vĩnh Hải không phải hung thủ giết cha cô, vậy thì cô cũng không còn cách nào ở lại bên anh.
“Quỳnh Anh, cậu đang nghĩ gì vậy?” Ngô Bảo Ngọc vẫy vẫy tay trước mặt Quỳnh Anh hỏi.
Quỳnh Anh ngẩng đầu cười, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm: “Không sao cả, chúng ta đi thôi.”
“Nhưng mà cậu...”
“Không có gì.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, bước ra cửa.
Ngô Bảo Ngọc thấy vậy lập tức bước theo cô. Từ phòng thay đồ đến lễ đường cách nhau một đoạn ngắn, đường đi cũng không có bóng người.
Nguyễn Quỳnh Anh bước trên thảm đỏ, vô cùng chậm rãi. Ngô Bảo Ngọc mặc dù cảm thấy tốc độ hơi chậm nhưng cũng không dám thúc giục cô đành đi sau cô cùng nhau tiến về lễ đường.
“Quỳnh Anh, tớ biết cậu sợ. Nhưng cậu phải xốc lại tinh thần. Đừng quên rằng hôm nay là hôn lễ của cậu, cậu phải là người đẹp nhất. Hôn lễ thậm chí có cả cánh truyền thông, cậu không thể như vậy được” Ngô Bảo Ngọc nóng lòng nhắc nhở.
Quỳnh Anh đột ngột dừng bước: “Truyền thông? Cậu đang nói gì vậy, phía truyền thông cũng đến?”
Không phải Trần Vĩnh Hải đã hứa sẽ không mời cánh truyền thông sao.
“Đúng thế, hầu hết các cánh truyền thông lớn nhỏ đều có mặt ở đây? Cậu chẳng nhẽ không biết sao?” Ngô Bảo Ngọc vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Trước đây chúng ta đều thống nhất sẽ không mời giới truyền thông, Trần Vĩnh Hải nói rằng sẽ chỉ mời những người có thân phận, địa vị ở Hà Nội này.”
“Sau cùng anh ta đổi ý cũng không bàn bạc lại với cậu?” Ngô Bảo Ngọc lấy tay vuốt cằm nghi hoặc.
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cảm thấy toàn thân cô phát ra một luồng hơi lạnh, nàng xoa xoa cánh tay: “Tớ không biết.”
“Bỏ đi, có thể Trần Vĩnh Hải bất ngờ thay đổi chủ ý, cậu đừng suy nghĩ nhiều.” Ngô Bảo Ngọc vỗ tay cô nhẹ nhàng an ủi.
Quỳnh Anh ậm ừ một tiếng, kìm nén sự nghi hoặc trong lòng từ từ bước tiếp.
Cửa lớn nhà thờ đã đóng chặt, thế nhưng bóng dáng Quỳnh Anh vừa xuất hiện, toàn bộ hôn lễ bắt đầu. Mọi người đều quay lại hướng về phía cô. Cùng lúc đó, các loại âm thanh trong trẻo tuyệt vời đều vang lên.
Làm cô dâu, Quỳnh Anh thật sự đẹp đến rung động lòng người, cô từng bước từng bước đến trung tâm nhà thờ. Trần Vĩnh Hải mặc một bộ vest màu trắng, nhẹ nhàng mỉm cười, dang tay chờ cô đến.
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh, trái tim đang bất an của Quỳnh Anh cũng lắng xuống một nhịp.
Nhưng đó chỉ là một chuyện nhỏ, trong lòng cô vẫn văng vẳng tiếng nói của Lê Diệu Ngọc trong phòng thay đồ.
Vì vậy, trên mặt Quỳnh Anh cũng không thể nở nụ cười, sắc mặt rất phức tạp.
“Cuối cùng cũng đợi được em.” Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng nhìn cô.
Quỳnh Anh ngơ ngác nhìn anh: “Anh…”
“Suỵt!” Trần Vĩnh Hải dơ một ngón tay ra dấu nhẹ ngăn cản cô nói.
Nguyễn Quỳnh Anh vô thức yên lặng, để yên cho anh dịu dàng đưa cô tới chỗ linh mục.
Vị linh mục mỉm cười nhìn hai người, gạt nhẹ cuốn kinh thánh trong tay từ từ đọc: “Cô Quỳnh Anh, cô có đồng ý nhận anh Trần Vĩnh Hải làm chồng? Yêu anh ấy, tôn trọng anh ấy dù là trong lúc thịnh vượng hay gian nan, trong lúc ốm đau cũng như mạnh khỏe?”
Dưới khán đài, tất cả mọi người đều hướng anh mắt về Nguyễn Quỳnh Anh, mong chờ câu trả lời từ cô. Đương nhiên cũng có không ít người ghen tị và oán hận, trong đó ắt hẳn phải kể đến Tô Hồng Yên.
Tô Hồng Yên từ trong túi xách lấy ra một chiếc USB cầm chặt trong tay, ánh mắt hiện lên một tia ác độc.
Khánh Minh nhìn thấy ánh mắt của cô ta, vội vàng nắm tay cô ta nhẹ nhàng nhắc nhở: “Hồng Yên, đừng làm liều, đây là đám cưới của Trần Vĩnh Hải. Nếu như em làm gì, Trần Vĩnh Hải nhất định sẽ không bỏ qua cho em.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!