Trần Vĩnh Hải thấp giọng cười một tiếng: “Cô nói sai rồi. Chúng ta là vợ chồng. Đây là nhà của cô, làm sao có thể nói bắt nhốt được?”
Nguyễn Quỳnh Anh nghiến răng: “Chúng ta không phải là vợ chồng, tôi không thừa nhận!”
Dựa vào cái gì mà ngay trong hôn lễ, anh lật mặt với cô, làm cô nhục nhã ê chề trước mọi người, bây giờ lại dùng thủ đoạn trói buộc cô bằng tờ giấy chứng nhận kết hôn này.
Tại sao cô phải chấp nhận thân phận này chứ?
Nghe Nguyễn Quỳnh Anh phản đối, Trần Vĩnh Hải không hề khó chịu, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, tôi thừa nhận là được rồi.”
Dứt lời, anh nắm lấy cổ tay cô và kéo cô xuống giường.
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức nhận ra ý định của anh, trong lòng đột nhiên dâng lên một lực chống đối mạnh mẽ.
“Anh buông tôi ra, buông ra!” Cô vừa hét vừa bứt tay anh ra.
Trần Vĩnh Hải thần sắc không đổi, quăng thẳng cô lên giường.
Anh dùng lực rất mạnh cho nên khi Nguyễn Quỳnh Anh ngã xuống giường, cô bị bật lên hai lần, khiến đầu óc cô quay cuồng.
Cô khó chịu khịt mũi, lắc cái đầu và cố gắng ngồi dậy.
Vừa ngồi dậy một chút, Trần Vĩnh Hải nheo mắt, đem toàn thân anh đè lên người cô.
Anh một tay nắm chặt hai tay cô, kéo chúng di chuyển lên trên đầu, tay còn lại xé toạc quần áo của cô.
Bộ đồ ngủ trên người cô quá sức mong manh, một thoáng đã có thể xé rách hết.
Mặc dù trong phòng đã bật hệ thống sưởi ấm, nhưng đột nhiên cả người trần truồng khiến cô không khỏi thấy lạnh.
Nguyễn Quỳnh Anh rùng mình một cái, từng đốm da gà xuất hiện trên cánh tay cô.
Nhưng cô không thèm để ý, chỉ đỏ mặt xấu hổ, vùng vẫy hai chân: “Buông tôi ra, Trần Vĩnh Hải, buông tôi ra, đây là cưỡng bức, là phạm pháp!”
“Phạm pháp?” Trần Vĩnh Hải cười nhạt, dùng lực hai chân ép chặt cô vào giữa khiến cô không thể động đậy: “Tôi nói rồi, chúng ta là vợ chồng. Là một người vợ, cô nên làm tròn nghĩa vụ của mình.”
“Tôi không phải vợ anh, và tôi không muốn thực hiện bất kỳ nghĩa vụ nào. Tránh ra, tránh ra!” Nguyễn Quỳnh Anh rống lên trong nước mắt.
Trần Vĩnh Hải trở nên điếc tai, một tay cởi thắt lưng, nâng chân cô lên, hung hăng đi vào.
Nguyễn Quỳnh Anh đau đớn hét lên, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bi thương.
Thấy vậy, Trần Vĩnh Hải lòng quặn thắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ thương xót, nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua, nghĩ đến cô và Nam Hàn, ánh mắt thương xót liền tan biến.
Không biết đã qua bao lâu, Trần Vĩnh Hải rời khỏi người cô, nhặt quần áo trên sàn lên, mặc vào từng cái một.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm vào trần nhà với đôi mắt đờ đẫn, cơ thể cô lấm chấm những vết đỏ, nhìn rất khủng khiếp.
Nhưng hình như cô chẳng cảm nhận được gì cả, cô nằm trần trụi trên giường không chút động đậy, đến cả mắt cũng không hề chớp lấy một lần, giống như xác chết.
Trần Vĩnh Hải mặc xong quần áo, quay lại nhìn cô.
Thấy cô như vậy, anh cau mày, lấy chăn bông đắp cho cô: “Từ nay về sau, cô hãy ngoan ngoãn ở trong phòng.”
“Anh muốn giam cầm tôi?” Cô khẽ mở môi, giọng nói khàn khàn.
Trần Vĩnh Hải im lặng một giây, sau đó bất giác cười nói: “Cô nói vậy thì là vậy, tóm lại, cô không được ra khỏi phòng nửa bước nếu không có sự cho phép của tôi!”
Vừa rồi cô gọi điện cho Trần Cận Phong, mục đích không cần đoán cũng biết, là muốn Trần Cận Phong cứu cô.
Vậy thì anh sẽ không cho cô cơ hội rời khỏi đây.
Nguyễn Quỳnh Anh xoay đầu qua nhìn anh bằng đôi mắt u sầu: “Đây đã là lần thứ hai anh nhốt tôi.”
Lần trước, cô đã nhảy khỏi ban công và trốn đi.
Trần Vĩnh Hải mím cánh môi mỏng: “Nếu cô còn nhớ thì hãy ngoan ngoãn một chút. Lần này chả có cái ban công nào cho cô nhảy cả. Tôi sẽ bố trí vệ sĩ canh gác quanh biệt thự mỗi ngày. Cô muốn trốn cũng không được!”
Nguyễn Quỳnh Anh buồn bã nhắm mắt lại: “Chà, tôi nên cảm thấy hãnh diện mới phải, vì một người phụ nữ đáng khinh như tôi mà anh tốn không biết bao nhiêu công sức.”
Nghe vậy, Trần Vĩnh Hải cảm thấy có chút không vui, sắc mặt trở nên ảm đạm, nhấc chân rời đi.
“Chờ đã.” Nguyễn Quỳnh Anh gọi lại.
Trần Vĩnh Hải dừng chân và hơi quay mặt lại: “Còn gì nữa?”
Nguyễn Quỳnh Anh chật vật ngồi dậy ho khan: “Tôi muốn hỏi anh một câu.”
Cô nhìn anh chằm chằm.
Trần Vĩnh Hải cảm thấy khó chịu, nhưng anh vẫn đồng ý: “Cô muốn hỏi gì?”
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi chất vấn: “Trước khi bố tôi qua đời, có phải anh đã đến phòng bệnh của ông ấy không?”
“Cô hỏi chuyện này để làm gì?” Trần Vĩnh Hải nhíu mày.
Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt tấm chăn không trả lời, chỉ lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Trả lời tôi đi, trước khi bố tôi qua đời, anh có đến phòng bệnh của ông ấy không?”
“Có.” Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng phun ra một từ.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy lạnh lẽo, trong mắt dần dần dâng lên nỗi căm hận: “Cho nên, anh thật sự là người tháo mặt nạ dưỡng khí của bố tôi, giết chết bố tôi?”
“Tôi giết bố cô?” Trần Vĩnh Hải hơi sửng sốt, nhưng khuôn mặt vẫn lặng sóng.
Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy gối đập thẳng vào người anh, tức giận hét lên: “Không ngờ lại là anh, sao anh làm vậy?”
Mặc dù Lê Diệu Ngọc nói rằng chính Trần Vĩnh Hải đã giết bố cô, anh ta cũng cho cô xem camera.
Nhưng sâu thẳm trong trái tim cô vẫn luôn có một tia hy vọng, cô hi vọng kẻ sát nhân không phải là anh, chính vì hy vọng này mà khi tuyên thệ trong đám cưới, cô đã nói tôi đồng ý.
Nhưng kết quả thì sao? Mọi thứ chỉ là một trò đùa!
Trần Vĩnh Hải không kịp phản ứng, đã bị một chiếc gối đập vào mặt.
Vô duyên vô cớ lại bị gán cho cái tội danh giết người, và cô thậm chí còn không phân biệt trắng đen đập gối vào mặt anh, anh nổi giận đùng đùng.
Cầm cái gối trong tay, vẻ mặt của Trần Vĩnh Hải vô cùng khiếp sợ: “Là tôi giết đó thì đã sao nào? Cô muốn trả thù tôi sao? Hừ, dựa vào mình cô sao?”
Nghe được lời thú nhận từ người đàn ông, Nguyễn Quỳnh Anh vô cùng kích động, sau vài lần gào thét, cô bật khóc và lao vào cào cấu anh đầy căm thù: “Làm sao anh có thể thừa nhận việc giết chết bố tôi mà nói một cách nhẹ nhàng như vậy? Tại sao anh lại giết bố tôi? Cho dù lúc đó anh ghét tôi thì cứ nhắm vào tôi. Bố tôi vô tội. Làm sao anh có thể ra tay như vậy? Rốt cục anh có trái tim không vậy?”
“Tôi không có trái tim?” Trần Vĩnh Hải nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô trở lại giường, sau đó đứng ở mép giường, đưa mắt nhìn xuống: “Cho dù tôi không có trái tim, đó cũng là do cô ép. Tôi đã từng thề, tôi sẽ khiến cô sống trong lo lắng về tính mạng của người thân, tôi làm sao có thể nuốt lời thề chứ?”
Nói xong, khóe miệng anh cong lên vẽ ra một nụ cười.
Nụ cười của anh rơi vào mắt Nguyễn Quỳnh Anh, nó ma mị đến nỗi khiến cả người cô lạnh toát.
“Anh thật quá đáng, bố tôi vô tội, ông ấy chưa hề làm gì anh, sao anh có thể ra tay với ông ấy, anh thật độc ác!” Nguyễn Quỳnh Anh bật khóc.
Tiếng khóc đầy xót xa và đau đớn.
Trần Vĩnh Hải cũng quặn thắt theo, nhưng trên mặt vẫn không chút biểu cảm: “Chà, cô nói tôi độc ác thì tôi độc ác vậy. Ít nhất tôi chưa từng hối hận. Đối với tôi mà nói, ông ấy chết là một chuyện tốt!”
Không có trái tim của ông ấy, cô sẽ không sống được đến bây giờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!