Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát (FULL)

“Ở trong phòng, lại cho cô ấy uống thuốc an thần, đi ngủ rồi.” Quản gia Hoàng rót cho anh một cốc nước.

Trần Vĩnh Hải đẩy ra: “Để tôi đi xem xem.”

Nói xong, liền muốn nhấc chân lên lầu.

Quản gia Hoàng cũng đi lên theo sát phía sau.

Khi hai người đi đến lầu ba, mở cửa phòng, vừa mới tiến vào, liền nghe được tiếng gọi khẩn thiết của chị giúp việc, từ hướng phòng tắm truyền đến: “Cô Quỳnh Anh, cô Quỳnh Anh, cô hãy mở cửa ra đi!”

Nghe như vậy, sắc mặt của Trần Vĩnh Hải tức khắc biến đổi, bước chân nhanh hơn, chỉ hai ba bước đã đi đến phòng tắm.

Quản gia Hoàng cũng y như vậy.

Đã đến bên ngoài cửa phòng tắm, anh thấy chị giúp việc đang vội vã và khóc rồi, không ngừng vỗ cửa, hai tay đập cửa đều đã đỏ hết, hiển nhiên đã vỗ không ngừng.

“Chuyện gì vậy?” Quản gia Hoàng trầm giọng chất vấn.

Chị giúp việc nghe thấy tiếng nói từ phía sau, quay người nhìn lại, thì nhìn thấy Trần Vĩnh Hải trưng ra khuôn mặt âm u, sợ tới toàn thân lạnh lẽo: “Cậu Hải….”

“Mau nói, xảy ra chuyện gì?” Quản gia Hoàng đen mặt thúc giục.

Chị giúp việc lau lau nước mắt, vội vàng trả lời: “Nửa tiếng trước, sau khi cô Quỳnh Anh tỉnh lại, làm đổ ly nước, nói với tôi muốn đi tắm, hiện giờ đã qua nửa tiếng rồi, cô ấy vẫn chưa ra, tôi có hơi lo lắng, liền vào gọi cô ấy, nhưng bất kể gọi thế nào, cô ấy đều không trả lời, tôi sợ, ….”

“Tránh ra!” Trần Vĩnh Hải cắn cơ quai hàm, lạnh lùng phun ra hai chữ.

Quản gia Hoàng kéo chị giúp việc sang một bên.

Trần Vĩnh Hải nắm tay thành quyền, nhấc chân đá mạnh về hướng cửa phòng tắm.

Cửa bị đá mở ra, Trần Vĩnh Hải chạy vào trong, chị giúp việc cùng tiến vào, chỉ còn quản gia Hoàng ở lại bên ngoài, trong lòng cực kỳ lo lắng, lặng lẽ cầu nguyện cho Nguyễn Quỳnh Anh không xảy ra bất cứ chuyện gì mới tốt.

Đáng tiếc chính là, lời cầu nguyện của ông ấy,  đã định trước trở thành hoang tưởng vô ích.

Tiếng thét chói tai của chị giúp việc truyền ra, quản gia Hoàng sắc mặt đột biến, cũng bất chấp mọi thứ, tiến vào trong phòng tắm.

Vừa bước vào, nhìn thấy một cảnh tượng trong phòng tắm, ông ấy lập tức đứng lại tại chỗ.

Chỉ thấy Nguyễn Quỳnh Anh nằm trên bồn tắm lớn, nước chảy tràn trong bồn tắm, một bàn tay của cô nắm một mảnh thủy tinh nhỏ, tay còn lại đặt trong bồn tắm lớn, nước trong bồn tắm lớn, đều đã bị máu của cô nhuộm thành màu hồng nhạt.

Mà cô đang nhắm mắt, sắc mặt hoàn toàn vô hồn, giống hệt như người chết.

“Quỳnh....cô Quỳnh Anh.....” Quản gia Hoàng mở to hai mắt, run rẩy phun ra ba chữ.

Ông không muốn tin vào những gì bản thân đã nhìn thấy.

Nhưng sự thật chính là tàn khốc như vậy, cô Quỳnh Anh đã cắt cổ tay tự sát!

Cũng không muốn tin, còn có Trần Vĩnh Hải.

Lúc cùng tiến đến thấy một cảnh tượng như vậy, Trần Vĩnh Hải luôn đứng ở bên cạnh bồn tắm lớn, giống như hồn lìa khỏi xác, chưa có nửa điểm phản ứng.

Dù là chị giúp việc kia thét lên, anh cũng tự động lọc bỏ đi, trong đầu chỉ có có mấy chữ: cô chết rồi!

“Đây không phải sự thật!” Trần Vĩnh Hải líu ríu khẽ run đôi môi nhợt nhạt, trong đôi mắt đỏ tươi lộ ra vẻ điên cuồng.

Quản gia Hoàng cũng đỏ ửng đôi mắt rồi, oán trách nhìn anh ta: “cậu Hải, bây giờ cậu hài lòng chưa?” Trần Vĩnh Hải chuyển động đôi mắt, cùng quản gia Hoàng đối diện.

Quản gia Hoàng cắn chặt răng: “Tôi thực sự không hiểu, cậu không yêu cô Quỳnh Anh sao? Nếu cậu yêu cô ấy, vì sao không thể tin tưởng cô ấy nhiều hơn? Cho dù…” Nói đến đây, quản gia Hoàng nghẹn ngào một chút, lại tiếp tục nói: “Cho dù những chuyện này, thật sự do cô Quỳnh Anh làm cho cậu muốn trả thù trả thù cô ấy, cũng không cần hạ nhục cô, cầm tù cô ấy mà? Có ngàn ngàn vạn vạn cách trả thù, cậu hà tất lại dùng cách thức này? Hiện giờ cô Quỳnh Anh tự sát rồi, cậu nên vui đi!”

Nghe xong những lời trách cứ của quản gia Hoàng, Trần Vĩnh Hải mặt trắng bệch, thân thể lung lay một chút.

Vui mừng?

Nguyễn Quỳnh Anh tự sát, điều anh cảm thấy chính là đau lòng!

Anh cũng không thật sự muốn hạ nhục cô, giam cầm cô, anh chỉ là không tiếp nhận được chuyện cô và Trần Cận Phong kết hôn, hoặc là cùng Hi Nhĩ Nam Hàn thật sự rời đi, mới đưa ra hạ sách này.

Trần Vĩnh Hải cúi đầu nhìn đôi tay của mình, tay đang run rẩy, chính là giống với trái tim của anh lúc này, run rẩy không thể bình tĩnh lại.

Anh sai rồi sao?

Trần Vĩnh Hải chìm thật sâu vào sự hoài nghi của bản thân, quản gia Hoàng không quan tâm hắn, sau khi thăm dò hơi thở của Nguyễn Quỳnh Anh, lúc nhận thấy được vẫn còn chút ít hơi thở yếu ớt, trong lòng mừng rỡ, nhanh chóng cầm tay cô, từ trong bồn tắm lớn kéo ra, sau đó vắt ngang bế lên.

“Cô Quỳnh Anh vẫn còn thở, bây giờ đưa đến bệnh viện, vẫn còn kịp!” Quản gia Hoàng nhìn Trần Vĩnh Hải nói.

Nghe vậy, tim của Trần Vĩnh Hải run rẩy, đột nhiên bình tĩnh trở lại, anh đưa tay ra đỡ cô.

“Để tôi bế, chú đi chuẩn bị xe!”

“Tôi đi liền đây” Quản gia Hoàng bước chân không ngừng ra khỏi cửa.

Rất nhanh, xe đã chạy ra khỏi khu biệt thự.

Cũng may hiện tại là nửa đêm, trên đường xe không nhiều lắm, rất nhanh đã đến bệnh viện rồi.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Trần Vĩnh Hải ngồi trên một chiếc ghế lạnh lẽo, bàn tay to che mặt, quanh thân bao phủ hơi thở đau đớn kịch liệt.

Tuy rằng quản gia Hoàng đau lòng hắn, nhưng nhìn lên đèn đỏ bên ngoài phòng cấp cứu, lại sinh ra nhẫn nhịn đi ăn ủi tâm tư của hắn.

Nhưng mà Trần Vĩnh Hải lại chủ động mở miệng: “Chú Hoàng, chú nói tôi thật sự đã sai rồi phải không?”

Quản gia Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng: “Cậu Hải sai hay không, tôi nói không rõ, nếu như cậu Hải cảm thấy bản thân đã sai rồi, vậy mới gọi là sai rồi, nhưng nếu như cậu Hải cảm thấy bản thân không sai, cho dù tôi nói cậu sai, cậu cũng chỉ sẽ cho rằng mình đúng, có điều…”

Trần Vĩnh Hải nâng đôi mắt sâu thẳm lên nhìn ông ấy.

Quản gia Hoàng thở dài một tiếng: “Cậu Hải nên tự kiểm điểm lại một chút, đối đãi tình cảm, thái độ của cậu khi nào lại trở nên quái dị như vậy.”

Dứt lời, phải đi sắp xếp chuyện nằm viện của Nguyễn Quỳnh Anh.

Trần Vĩnh Hải một mình ngồi trên hành lang không một bóng người, suy nghĩ cặn kẽ lời nói của quản gia Hoàng.

Thái độ của anh quái dị sao?

Vấn đề này, Trần Vĩnh Hải suy nghĩ đã lâu, đều chưa nghĩ ra một cái kết quả nào.

Lúc này, Khánh Minh cùng Tô Hồng Yên cũng đến rồi.

“Trần Vĩnh Hải, Nguyễn Quỳnh Anh không sao chứ?” Tô Hồng Yên cùng đến trước mặt Trần Vĩnh Hải, đưa tay khoác lên tay hắn, nhẹ giọng hỏi.

Trần Vĩnh Hải không đáp, rút tay ra.

Tô Hồng Yên ánh mắt tối sầm lại, theo sau vừa cười vừa an ủi: “Trần Vĩnh Hải, anh đừng đau lòng, Nguyễn Quỳnh Anh nhất định sẽ không sao đâu.”

Trần Vĩnh Hải liếc mắt: “các người làm sao biết được?”

“Là Khánh Minh nói với em.” Tô Hồng Yên chỉ rồi chỉ nhìn chằm chằm đèn đỏ trên phòng cấp cứu, Khánh Minh thần sắc phức tạp.

Khánh Minh thu hồi ánh mắt, cười miễn cưỡng: “Anh quên rồi sao? Đây là bệnh viện của tôi, lúc anh đưa người đến, bệnh viện đã thông báo với tôi, vừa vặn Tô Hồng Yên đang ở cùng tôi, liền thuận tiện đến đây xem xem.”

Trần Vĩnh Hải hơi hơi vuốt cằm, không hoài nghi lời nói của anh ta.

Khánh Minh liếc Tô Hồng Yên một cái, thử thăm dò hỏi: “Trần Vĩnh Hải, Nguyễn Quỳnh Anh đến cuối cùng vì sao mà tự sát?”

Tô Hồng Yên cúi đầu xuống, khóe miệng ngoéo một cái, có điều rất nhanh lại thu hồi lại, vẻ mặt làm bộ như tò mò: “Đúng vậy Trần Vĩnh Hải, chuyện này quá đột ngột rồi.”

“Đột ngột?” Trần Vĩnh Hải thấp giọng lặp lại một lần.

Điều này tuyệt đối không phải là đột ngột.

Nguyễn Quỳnh Anh hôm nay đã liên tục muốn tự sát đến hai lần.

“Trần Vĩnh Hải, anh nói gì đi chứ?” Tô Hồng Yên đưa tay vẫy vẫy trước mặt Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải nhếch môi mỏng đứng lên: “Không có gì!” Anh vừa dứt lời, đèn trên phòng cấp cứu đúng lúc tắt đi.

Trần Vĩnh Hải vội vàng đi đến giữa cửa, ngăn bác sĩ đang đi ra: “Cô ấy thế nào rồi?”

“Tạm thời không sao rồi.” Bác sĩ tháo khẩu trang, trả lời có chút mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận