“Anh điên rồi sao!” Tô Hồng Yên ngẩng mặt lạnh lùng nhìn lại “Anh cũng nói là cô ta tự sát rồi, liên quan gì đến tôi chứ.”
“Đúng, là cô ấy đã tự sát, nhưng cô ấy tự sát không có lý do, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.” Khánh Minh mím môi.
Tô Hồng Yên khinh khỉnh khịt mũi: “Cái gì mà không có lý do? Có thể cô ta không thể chấp nhận việc bị Trần Vĩnh Hải đối xử như vậy, nên mới tự tử?”
“Không thể!” Khánh Minh nghĩ cũng không nghĩ tới, trực tiếp phủ quyết: “Nửa năm trước, Trần Vĩnh Hải đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy cũng không hề tự tử, chứng tỏ năng lực chấp nhận của cô ấy còn rất mạnh, lần này anh cũng tin rằng cô ấy sẽ không bao giờ tự tử.”
“Thế nên anh nghi ngờ tôi?” Tô Hồng Yến nghiến răng nghiến lợi.
Khánh Minh nhắm mắt lại: “Anh không thể không nghi ngờ em.”
“Hừ, anh thật sự chắc chắn là do em.” Tô Hồng Yến cong môi.
Nhìn thấy bộ dạng cô như vậy, Khánh Minh biết mình nghi ngờ là đúng, trong lòng không khỏi đau xót.
“Hồng Yến, tại sao em lại làm chuyện này? Sao em lại trở nên đáng sợ như vậy!” Anh đau lòng nhìn cô.
Tô Hồng Yến búng móng tay phản bác: “Tôi đáng sợ? Tôi đáng sợ như vậy còn không phải do bị ép sao. Còn tại sao tôi lại làm điều này, rất đơn giản, dựa trên tình cảm mà Trần Vĩnh Hải dành cho Nguyễn Quỳnh Anh, anh ta sẽ không thể dễ dàng ly hôn. Vì vậy tôi chỉ có thể khiến anh ta góa vợ!”
“Em...” Khánh Minh lảo đảo lùi lại.
Góa vợ?
Làm sao cô ấy có thể nói một câu như vậy!
“Anh sao vậy? Nếu anh cho rằng tôi đáng sợ thì anh có thể bỏ tôi, hà tất phải đứng với tôi chứ?” Tô Hồng Yến cười lạnh.
Khánh Minh nắm chặt tay: “Hồng Yến, em có biết em đang làm gì không? Em đang giết người đấy!”
“Tôi không có!” Tô Hồng Yến nói lớn: “Tôi không giết Nguyễn Quỳnh Anh, là cô ta tự sát. Tôi chỉ ghi âm lại một đoạn ám thị tinh thần, để hủy hoại tinh thần của cô ta mà thôi, là do sức mạnh tinh thần của cô ta không cao, mới bị tôi thôi miên tự sát, tôi đâu có tự tay giết cô ta!”
“Lý lẽ cũng cứng lắm!” Đôi mắt của Khánh Minh đỏ lên.
Tô Hồng Yến ngáp một cái: “Đáng tiếc, mạng cô ta quá lớn, không thể chết như thế này, cho nên tôi phải tiếp tục nghĩ cách.”
“Em!” Khánh Minh co rút đồng tử: “Em còn muốn ra tay?
“Đúng vậy, làm cũng đã làm rồi, ít nhất cũng phải làm đến cùng chứ.” Tô Hồng Yến nhẹ giọng.
Lời nói của cô làm cho sắc mặt Khánh Minh tái nhợt, dùng ánh mắt không dám tin nhìn cô: “Hồng Yến, em thật sự là điên rồi, em đang giết người đấy!”
“Vậy thì đã sao?” Tô Hồng Yến nhìn anh.
Cô chỉ muốn giết Nguyễn Quỳnh Anh.
Dám giành đàn ông của cô, cô sẽ không bao giờ cho phép Nguyễn Quỳnh Anh được sống.
Khánh Minh đau lòng lắc đầu: “Hồng Yến, em bị bệnh rồi. Chuyện này anh sẽ nói cho Trần Vĩnh Hải biết, lần này anh tuyệt đối sẽ không bao giờ bảo vệ em nữa, anh không thể sai lầm nữa!”
Vừa nói anh ta vừa quay lưng bỏ đi.
Tô Hồng Yến hoảng sợ, sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng ôm lấy cánh tay của anh: “Anh không được đi!”
Khánh Minh ngơ ngác nhìn về phía trước.
Tô Hồng Yến nghiến răng nghiến lợi: “Nếu anh dám đi nói cho Trần Vĩnh Hải, tôi cũng dám nằm trong phòng cứu hộ này!”
Đồng tử của Khánh Minh co rút lại: “Hồng Yến, cô đang uy hiếp tôi?”
“Tôi đang đe dọa anh. Anh là người duy nhất tôi tin tưởng. Đó là lý do tại sao tôi luôn nói với anh những gì tôi đã làm, nếu anh nói với Trần Vĩnh Hải, tôi nhất định sẽ chết cho anh xem, nếu anh không tin tôi, hãy cứ chờ xem!”
Nói xong, Tô Hồng Yến hừ lạnh một tiếng, đi giày cao gót rời đi.
Khánh Minh cười khổ, khom khom dáng người cao lớn đi vào phòng bệnh.
“Trần Vĩnh Hải.” Khánh Minh đứng sau Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh cũng không ngoảnh lại: “Làm sao vậy?”
“Không sao đâu, tôi đến tạm biệt cậu.”
“Ừm.”
Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Trần Vĩnh Hải, Khánh Minh thở dài: “Vậy tôi đi trước, Hồng Yến đã rời đi rồi.”
Trần Vĩnh Hải vẫn đáp lại y như vậy.
Khánh Minh liếc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đang đeo mặt nạ dưỡng khí một cách tội lỗi, và bước về phía cửa bằng chân của chính mình.
Khi bước tới cửa, anh lại đột nhiên dừng lại: “Trần Vĩnh Hải, từ nay về sau hãy bảo vệ cô Quỳnh Anh, đừng để cô ấy chạm mặt Hồng Yến!”
Đây là gợi ý duy nhất anh ta có thể nói.
Anh ta yêu Tô Hồng Yến nên thực sự không thể để cho cô ta chết.
Trần Vĩnh Hải quay đầu nhìn Khánh Minh: “Ý cậu là?”
Khánh Minh lắc đầu, đóng cửa rời đi không nói rõ ràng.
Trần Vĩnh Hải mím đôi môi mỏng, suy nghĩ về những lời anh ta để lại, nhưng suy đi nghĩ lại hồi lâu cũng không nghĩ ra là có ý gì.
“Cậu Hải.” Quản gia Hoàng túi lớn túi nhỏ bước vào.
Sau khi làm xong thủ tục nhập viện, ông trở về biệt thự, thu dọn đồ đạc để nhập viện.
“Cô Quỳnh Anh không sao chứ?” Quản gia Hoàng nhẹ giọng hỏi.
Trần Vĩnh Hải xoa xoa thái dương: “Tạm thời không sao.”
“Tạm thời?” Quản gia Hoàng cau mày.
Trần Vĩnh Hải nhìn chằm chằm vào mu bàn tay đang cắm kim của Nguyễn Quỳnh Anh, không lên tiếng.
Quản gia Hoàng không thể hiểu được điều đó.
Mặc dù Nguyễn Quỳnh Anh đã được cứu nhưng tinh thần của cô ấy không ổn định và có thể tự tử bất cứ lúc nào, vì vậy tạm thời vẫn ổn.
“Cậu Vĩnh Hải, hay là mời bác sĩ Cận Phong đến.” Quản gia Hoàng đề nghị.
Trần Vĩnh Hải liếc mắt một cái: “Ừ.”
Quản gia Hoàng rất ngạc nhiên: “Cậu Vĩnh Hải, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi.”
Trần Vĩnh Hải một mặt bình tĩnh không nói gì.
Thật ra anh ta không nghĩ thông gì cả.
Anh vẫn không muốn Trần Cận Phong tiếp xúc với cô.
Nhưng bây giờ anh bỏ qua, anh chỉ muốn cứu mạng cô mà thôi.
“Tôi sẽ liên lạc với bác sĩ Cận Phong ngay.” Quản gia Hoàng lấy điện thoại di động ra và gọi cho Trần Cận Phong.
Trong vòng hai phút, ông cau mày và cúp điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?” Trần Vĩnh Hải nhếch môi hỏi.
Quản gia Hoàng thở dài: “Trần Cận Phong đang ở nước ngoài, sau hai ngày nữa mới về nước. Cậu ấy nói chúng ta tạm thời tìm một bác sĩ tâm lý điều chỉnh tâm lý cho cô Quỳnh Anh, khi nào cậu ấy về sẽ tiếp nhận!”
“Vậy cứ thế mà làm đi.” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng phun ra.
Quản gia Hoàng đành phải liên lạc với bác sĩ tâm lý được hẹn và yêu cầu anh ta đến sớm vào ngày mai.
Có lẽ trình độ y học của bác sĩ tâm lý khá tốt. Trong hai ngày này, cảm xúc của Nguyễn Quỳnh Anh quả thực đã ổn định rất nhiều, không hay cáu kỉnh, ném đồ hoặc la hét nữa.
Cô nhìn cổ tay được quấn một lớp gạc dày, ánh mắt đầy mơ màng.
Đã hai ngày kể từ khi tỉnh dậy, cô vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng mình sẽ tự tử.
Cô đúng là đã nghĩ đến việc chết, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ cô nghĩ đến việc sẽ đi chết thật, cô vẫn chưa báo thù, làm sao có thể dễ dàng chết được.
Vậy nên việc mà cô sẽ tự tử, theo cô ấy thì điều này là hoàn toàn không thể, nghe quản gia Hoàng kể về hành vi của cô trong những ngày qua, càng cảm thấy hoang đường, không thể tin rằng người như một kẻ mất trí đó chính là cô!
“Cô Quỳnh Anh đang nghĩ gì vậy?” Quản gia Hoàng bưng bát cháo trắng đi tới bên giường cô, nhẹ giọng hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Không có gì...”
Đã mấy ngày cô không nói chuyện, vừa mở miệng họng cô lại cảm thấy hơi đau, giọng nói thì càng khó nghe, như vịt kêu vậy.Quản gia Hoàng vội vàng mang cho cô một ly nước: “Làm ẩm cổ họng trước đi.”
Nguyễn Quỳnh Anh ngoan ngoãn uống nước, sau khi cổ họng ẩm ướt không khó chịu nữa, cô đột nhiên hỏi: “Trần Vĩnh Hải đâu?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!