Cảnh sát bị xách cổ, có chút khó thở trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi truy tìm theo camera giám sát trên đường, nhìn thấy cô Quỳnh Anh sau khi đến bệnh viện liền gọi xe đến sông Giang ở ngoại thành, sau đó nhảy xuống sông tự tử! Video giám sát ở trong máy tính của tôi.”
Anh ta chỉ vào máy tính trên bàn.
Quản gia Hoàng vội chạy đến mở máy ra.
Trần Vĩnh Hải cũng buông cổ áo của cảnh sát ra rồi chạy đến trước máy tính.
Chỉ nhìn thấy trong máy tính quay lại rõ ràng sau khi rời khỏi bệnh viện, Nguyễn Quỳnh Anh đã chặn một chiếc xe taxi lại rồi rời đi, sau đó chiếc xe dừng ở bên bờ sông, cô xuống xe, đứng bên bờ hồ một lúc rồi đột nhiên trèo qua con đê, rồi nhảy xuống sông, đoạn video cũng đến kết thúc ở đây.
Cảnh sát chỉnh đốn lại quần áo rồi đi đến: “Đây là đoạn video quay lại một tiếng trước, chúng tôi đã cử người đi vớt xác, thành thực xin lỗi, vẫn chưa vớt được xác của cô Quỳnh Anh.”
Quản gia Hoàng đỏ hoe mắt: “Cái gì mà không vớt được xác chứ?”
“Ý là, nước sông chảy rất xiết, thi thể của cô Quỳnh Anh có thể đã bị trôi đi rồi.” cảnh sát cúi đầu, ăn năn day dứt nói.
“Đây không phải là sự thật!” Trần Vĩnh Hải xua tay, hất rơi máy tính xuống dưới đất: “Đây không phải sự thật!”
Sao cô ấy có thể chết chứ?
Cô ấy cắt cổ tay còn không chết, lần này cô ấy cũng sẽ không chết.
“Chắc chắn các người chưa thực sự cố gắng đi vớt đúng không?.” Trần Vĩnh Hải phát điên, gầm lên, gân xanh ở cổ nổi hết lên.
Cảnh sát thở dài: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, thực sự xin lỗi anh Hải.”
“Các người lừa tôi!” Trần Vĩnh Hải đỏ hoe mắt, anh gào lên: “Cô ấy chưa chết, là anh lừa tôi!”
Cảnh sát lắc đầu: “Tôi không hề lừa anh, nghe nói lúc cô Quỳnh Anh vừa ra khỏi bệnh viện, cơ thể không được khỏe vì thế trong tình huống như thế, cô ấy hoàn toàn không thể nào sống sót được, tôi đến đây một là để thông báo chuyện này cho các anh biết, hai là để tìm hiểu nguyên nhân cô Quỳnh Anh tự tử.”
“Được...” Quản gia Hoàng đau khổ gật đầu.
Sau đó quản gia Hoàng nói ra tình hình dạo gần đây của Nguyễn Quỳnh Anh, sau khi cảnh sát ghi âm xong thì phân tích: “Xem ra thực sự cô Quỳnh Anh đã tự tử, cô ấy mắc chứng trầm cảm nặng.”
“Đúng là cô Quỳnh Anh mắc chứng trầm cảm, nhưng hai ngày nay tâm trạng của cô ấy ổn định hơn rất nhiều, tôi không ngờ rằng cô ấy lại tự tử, nhưng tại sao cô ấy lại chọn nhảy sông chứ?.” quản gia Hoàng nhìn cảnh sát.
Cảnh sát lắc đầu: “Cái này trước mắt vẫn chưa rõ, có thể là cô ấy sợ các người ngăn cản, vì thế mới chọn nơi xa như vậy, đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, bây giờ tôi đi trước đây, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng vớt thi thể của cô Quỳnh Anh, có thông tin sẽ lập tức thông báo cho các người.”
“Được, tôi tiễn anh ra ngoài.” Quản gia Hoàng lau nước mắt, tiễn cảnh sát ra ngoài.
Lúc về nhìn thấy Trần Vĩnh Hải ngồi trên ghế sô pha, vùi sâu đầu xuống, tay ôm chặt lấy đầu, cả người rơi vào trạng thái suy sụp.
Anh không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Sao cô ấy có thể tự sát chứ?
Không phải cô ấy hận anh, hận đến mức chỉ muốn anh chết ngay lập tức sao? Nhưng anh còn chưa chết, sao cô ấy lại chết chứ!
“Cậu Vĩnh Hải.” Quản gia Hoàng đau khổ gọi Trần Vĩnh Hải một câu.
Trần Vĩnh Hải đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu chảy vài giọt lệ: “Tôi đi đến hiện trường!”
Nói xong, anh đi ra ngoài cửa lớn.
Quản gia Hoàng ngăn anh lại: “Cậu Vĩnh Hải, cậu không thể đi!”
Ông sợ một khi để anh đi, anh sẽ nhất thời nghĩ quẩn cũng nhảy xuống sông.
Chỉ là Trần Vĩnh Hải đã hạ quyết tâm, cho dù quản gia Hoàng ngăn cản thế nào cũng không cản nổi anh.
Đành giương mắt nhìn Trần Vĩnh Hải ra khỏi biệt thự.
Kết quả là Trần Vĩnh Hải còn chưa lái xe liền nhìn thấy một con xe tiến lại gần, dừng trước mặt anh.
Trần Cận Phong mở cửa xuống xe, nhìn thấy Trần Vĩnh Hải liền phẫn nộ lao đến túm lấy cổ áo của anh: “Anh nói cho tôi biết, Nguyễn Quỳnh Anh đi đâu rồi? Tôi vừa trở về từ nước ngoài, đến bệnh viện tiếp nhận Nguyễn Quỳnh Anh, phía bệnh viện nói với tôi rằng Nguyễn Quỳnh Anh mất tích rồi, rốt cuộc là sao?”
Trần Vĩnh Hải kéo lại cổ áo, chẳng nói gì, tiếp tục đi đến ga ra.
Trần Cận Phong tiếp tục ngăn anh lại: “Có phải Nguyễn Quỳnh Anh xảy ra chuyện rồi không?”
Trần Vĩnh Hải rưng rưng, không trả lời.
“Quả nhiên!” Trần Cận Phong đỏ hoe mắt, đấm một phát vào mặt Trần Vĩnh Hải: “Trần Vĩnh Hải, anh thực sự không phải thằng đàn ông!”
Trần Vĩnh Hải lấy ngón tay cái lau máu ở khóe miệng, đứng dậy từ mặt đất, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Trần Cận Phong: “Cho anh mười giây biến mất khỏi mắt tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
“Sẽ không tha cho tôi sao?.” Trần Cận Phong giận quá hóa cười: “Cũng được, đến Nguyễn Quỳnh Anh mà anh cũng không nương tay, tôi đấm anh một phát, đương nhiên là anh sẽ không tha cho tôi rồi.”
Nghe thấy sự chế giễu trong lời nói của anh ta, ánh mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên sát ý, anh cuộn chặt nắm đấm, vừa định nói thì đột nhiên Trần Cận Phong ném một tập tài liệu về phía anh.
Trần Vĩnh Hải nhanh tay đỡ lấy: “Đây là cái gì?’
“Đây là tài liệu mấy ngày nay ra nước ngoài tôi điều tra được, không phải anh bảo bốn năm trước Nguyễn Quỳnh Anh chia tay với anh là vì ham vinh hoa phú quý, ra nước ngoài đính hôn với Hi Nhĩ Nam Hàn sao?.” Trần Cận Phong khinh bỉ nhìn anh.
“Tài liệu trên tay anh chính là hồ sơ nằm viện của Nguyễn Quỳnh Anh trong bốn năm qua, có thể nói rằng trong bốn năm này cô ấy không hề ra nước ngoài, sao có thể đến gia tộc Hy Nhĩ để đính hôn chứ?”
Trần Vĩnh Hải nắm chặt tài liệu trong tay.
Trần Cận Phong cười mỉa mai, anh ta tiếp tục nói: “Anh hoàn toàn không biết, bốn năm trước Nguyễn Quỳnh Anh suýt nữa thì nhảy lầu tự tử!”
Con ngươi của Trần Vĩnh Hải đột nhiên thu nhỏ lại: “Không thể nào!”
Trong tài liệu mà anh điều tra được hoàn toàn không có điều này.
“Có gì mà không thể chứ, bốn năm trước Nguyễn Quỳnh Anh bị người ta đẩy từ cầu thang xuống, mất con, cô ấy mắc chứng trầm cảm nặng, suýt nữa thì nhảy cầu tự tử, may mà bệnh viện kịp thời phát hiện mới ngăn cản được thảm kịch này, lúc đó tôi trở thành bác sĩ tâm lý của cô ấy, nếu anh không tin...”
Trần Cận Phong lấy từ trong túi ra một cái thẻ nhớ, lại ném cho Trần Vĩnh Hải: “Trong đó đã ghi lại tất cả video Nguyễn Quỳnh Anh bị người ta đẩy xuống cầu thang và video sau khi mất con xong ở trong phòng phẫu thuật của cô ấy, tôi tốn rất nhiều công sức mới có thể lấy được từ chỗ bệnh viện, anh không tin tôi, nhưng video giám sát chắc không lừa người đâu đúng không.”
Trần Vĩnh Hải nắm chặt cái thẻ nhớ, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!